Nếu muốn đi vào chỗ này, biện pháp an toàn nhất chỉ có thể là đi thuyền đến, nhưng chắc chắn đám cướp biển kia sẽ vì kiêng kị với con vật thần thoại Leviathan nên căn bản chúng không dám xuống nước.
Cũng may là Hạo Thiên đã có tính toán trước, hôm nay và mấy ngày tới, thủy triều sẽ không dâng quá cao, lần trước rơi xuống một chỗ cũng khá gần chỗ này nên hắn đã lưu ý mực nước vì vậy mà khi hai tên kia bị quăng xuống đều không toàn mạng.
Bọn cướp biển cũng không có rời đi hết mà lưu lại chỗ này khoảng mười mấy người, chúng luôn ở trên đỉnh vách đá mà kêu la, Hạo Thiên ở chỗ này tuyệt đối rất là an toàn nhưng lại giống như đang bị giam lỏng.
Toàn bộ cảnh vật xung quanh đều khá mờ mịt, cũng may là có ánh sáng từ mặt trăng mà tầm nhìn chỉ ở khoảng hai mét, bởi vì không nhìn thấy rõ gì nên Hạo Thiên ở chỗ này chỉ biết lấy dù làm bằng da lợn rừng mà quấn quanh cơ thể, nếu không làm vậy thì với thời tiết lạnh giá ban đêm khi ở gần biển, sáng mai sẽ có một khối băng cao khoảng một mét đang nằm co ro.
“Đêm nay phải chịu lạnh rồi! Sáng mai mới có ánh sáng để suy nghĩ nên làm gì!” Hạo Thiên nhìn cái dù để nhảy cái ở trên người mình, cả người chợt có cảm giác tủi thân nhưng cũng đầy lo lắng, “Không biết bọn người Artemis hiện tại như thế nào? Mình đã dẫn dụ được không ít cướp biển đến chỗ này, nếu không có gặp sự cố gì thì có lẽ bây giờ họ đã trở về bộ lạc rồi!”
Cũng không biết tình hình như thế nào, Hạo Thiên chỉ đành tự trấn an mình một chút rồi thở dài.
“Ban đầu chỉ nghĩ mình đang bị ép phải chơi một trò chơi sinh tồn đảo hoang rồi trồng trọt, chăn nuôi nhưng bây giờ lại đầy máu me, giết người thật! Đây sẽ là những vết nhơ mà mình không thể nào quên được! Thật là đáng sợ…” Hạo Thiên vừa rùng mình vừa ngáp một hơi dài.
Cũng không có nghĩ nhiều, Hạo Thiên nhắm mắt lại, đem thân thể của mình chìm vào giấc ngủ, hắn thật sự rất mệt mỏi.
Đã phải vận dùng nhiều thể lực để chạy trốn, kĩ năng thiên phú đều yêu cầu cơ thể phải có độ cứng cáp, nếu dùng quá nhiều lần sẽ dẫn đến tình trạng sưng tấy, tệ hơn sẽ bị hoại tử, mà rơi vào tình huống xấu nhất là tàn phế cả hai chân vì thịt thối rữa (hoại tử) mà không cắt bỏ thì kết cục cuối cùng là tử vong.
Hạo Thiên có thể dùng không gian mà mình sở hữu để hồi phục thể lực cũng như là chữa lành những vết thương do cây cối va chạm nhưng hắn không làm vậy là do vết nhơ mà chính mình đã để lại.
Đối với người cổ đại, trung đại… thì chuyện giết người có thể xem là một chuyện bình thường nhưng Hạo Thiên là một con người hiện đại, thế kỷ 21, làm hại một người mà chưa nguy hiểm đến tính mạng đã là một tội lỗi nhất định sẽ bị xử phạt rất nặng, huống hồ là ra tay một cách tàn nhẫn hạ sát một ai.
Chính vì vậy mà vô tình đã có một nỗi ám ảnh lên tâm trí của Hạo Thiên, khiến hắn luôn dằn vặt bản thân mình.
Chuyển sang phía Artemis, sau khi Hạo Thiên dẫn dụ những tiểu đội quanh khu vực rừng rậm đó thì bọn họ đã tập hợp với nhau và trở về bộ