Hạo Thiên bên này hoàn thành công việc không lâu thì Trúc Diệp Thanh bọn họ cũng đã trở về, mang theo không ít cá lớn nhỏ, dù đã mang về trước một giỏ tre cá nặng khoảng năm kilogam nhưng số lượng cá lúc này còn nhiều hơn hai giỏ tre lúc đầu, tất cả người dân bộ lạc Hera đều rất vui mừng.
Đối với bọn họ mà nói, tìm được thức ăn đã là chuyện vô cùng quan trọng với tộc nhân, càng đáng giá để vui sướng mà bất chấp nhảy nhót, đều này cũng tượng trưng cho Thần Đất ở nơi này không chối từ bọn họ.
Bận việc cả một ngày, mọi người đều rất đói bụng, lập tức đem cá xử lý sạch sẽ, đặt ở trên giá nướng, rất nhanh, mùi hương từ cá từ từ bay lên cao, theo gió mà bay đi thật xa, cũng vị nó mà thu hút tới không ít dã thú.
Nhưng mà đám dã thú này không dám đến quá gần bởi vì phía bên trong hàng rào gỗ đó đang xôn xao tiếng nói của con người cùng với ánh lửa bập bùng, khiến cho chúng tự cảm thấy nguy hiểm mà rời đi.
Vừa đúng dịp trời tối nên người dân Hera đã xin Hạo Thiên được đốt lửa và nhảy múa, hắn cũng đã đồng ý vì dù sau chỗ này cũng cách rất xa cướp biển và cũng khá an toàn nên cũng thoải mái phần nào.
Nhưng không phải mọi người đều tham dự, đa phần là các tộc nhân còn trẻ thì rất hăng say ca múa, còn lại đa số là những người lớn tuổi, họ chỉ ngồi xem.
Night thì chắc chắn không tham gia vào những chuyện này, tính cách ngang tàng cùng máy móc của mình thì hắn sẽ tìm một chỗ yên tĩnh chút mà ngồi ăn cá nướng.
Aura với thân phận là tộc trưởng nên cũng khó mà tham gia vào được nên tìm đến chỗ Hạo Thiên trò chuyện.
Hôm trước họ chỉ trò chuyện với nhau được một chút, căn bản hết thảy tâm tình trong lòng đều chưa có nói ra hết.
"Sứ Thần đại nhân! Tôi có thể ngồi ở đây không?" Aura mỉm cười đi đến.
"Được chứ! Mà tộc trưởng cũng nên đổi cách xưng hô đi! Dù sao tôi cũng chỉ là hàng giả mà thôi!" Hạo Thiên ái ngại nói.
"Tôi đã có nói rồi mà! Phải hay không đều không có quan trọng! Chỉ cần cậu giúp đỡ chúng tôi, chỉ đường đi đúng đắn thì đã là người xứng đáng được tôn thờ!" Aura nghiêm túc nói.
"Tộc trưởng cứ kêu tôi là Hạo Thiên được rồi! Còn lý do biện minh cho chuyện này thì cứ nói là chỉ có tộc trưởng mới có quyền được gọi Sứ Thần như vậy!" Hạo Thiên cười khổ.
"Vậy cũng được sao? Cậu đã nói vậy thì tôi dành nghe vậy!" Aura chắp tay trước mặt nói.
"Nếu người đã nói chuyện thật giả không quan trọng thì cần gì phải câu nệ như vậy?" Hạo Thiên đỡ lấy Aura.
"..."
"Về sau tôi có thể ngài là thúc thúc không? Như vậy mới đúng đạo!" Hạo Thiên cười khổ, cảm thấy mình có quá nhiều lỗi.
"Được! Còn chuyện này tôi muốn hỏi cậu!" Aura cau mày.
"Cứ nói đi ạ!" Hạo Thiên mỉm cười.
"Chuyện liên quan đến cướp biển và ý định giúp đỡ chúng tôi của cậu! Tôi biết phải có mục đích gì đó thì cậu mới dấn thân vào nguy hiểm!" Aura không hổ danh là một tộc trưởng.
"À… Thì…" Hạo Thiên dường như không muốn nói ra ý đồ của mình.
"Cậu yên tâm! Tôi sẽ bộc bạch tâm tình của tôi trước! Cậu không cần phải căng