Thực tế, Hạo Thiên cũng dự tính sẽ khó tìm được thứ gì đó, hắn vốn nghĩ rằng xung quanh không thấy bất cứ gì là vật tư của con người tạo ra, hơn nữa tiếng trôi qua trên tay hắn vẫn không có bất cứ thứ gì có thể dùng được.
Bãi biển ngoại trừ cát ra thì vẫn là cát, Hạo Thiên không ngờ trên thế giới này còn có bãi biển không có một cái gì gọi là rác thải của con người.
Biển sạch sẽ đến mức kì lạ, khó ai có thể tin được.
Cái này ý niệm vừa ra, Hạo Thiên không kiềm chế được mà rùng mình một cái, thời đại khoa học nghệ đã phát triển thế này, mà còn có nơi con người chưa phát hiện ra.
Hạo Thiên đành thu gom một ít cây gỗ, để có thể nhóm lửa như cách mà trong các video mà hắn hay xem.
Sau bao nhiêu quãng đường tìm kiếm thì Hạo Thiên đành quay trở lại vị trí cũ.
Cùng lúc này Diệp Ngân cũng quay trở lại, trên tay cô cầm vỏn vẹn một cái chai nhựa khá lớn, đựng cũng được hơn một lít rưỡi nước.
Trên thực tế, này ở trên hoang đảo, này chai nhựa chính là bảo bối.
Không đợi hắn cao hứng, cũng chẳng nghĩ đến cái gì, Hạo Thiên nhìn thoáng qua một cái rồi vội vàng chạy đến.
“Tuyệt! Cô làm sao tìm được nó vậy?” Chỉ chỉ tay vào chai nhựa, Hạo Thiên hỏi.
“Tôi nhặt được ở gần đây! Chắc không có giá trị gì đâu nhỉ?” Diệp Ngân nói.
Khoan đã chai nhựa đó làm sao xuất hiện ở cái chỗ không hề có một tý rác thải, phải chăng đây là do người khác cố tình cho họ, hay do thượng đế, thần tiên trên trời ban cho?
Hạo Thiên lúc này cũng không nghĩ ngợi thêm điều gì, hiện tại chuyện quan trọng nhất là sống sót ở nơi này để còn tìm cách trở về.
Diệp Ngân giơ cái chai lên, định ném đi thì Hạo Thiên ngay lập tức can ngăn: “Không, không, là đồ tốt, sao lại muốn vứt đi? Có thể nhóm lửa được mà!”
“Dùng để nhóm lửa ư? Sao có thể?” Diệp Ngân hỏi.
“Một lát sau cô sẽ hiểu ngày mà!’ Hạo Thiên cười cười đáp.
Diệp Ngân tuy không hiểu nhưng cũng chỉ biết nghe theo lời Hạo Thiên.
Sau khi chuẩn bị xong đống củi, Hạo Thiên đi tới bờ biển, đem chai nhựa rót đầy nước biển.
Trở về cạnh đống củi, Hạo Thiên dùng bốn nhành cây cắm xuống đất, hai nhánh cây dài và hai nhánh cây ngắn nữa, hắn dùng một ít vỏ cây cột các nhánh cây lại như một cái bàn hình chữ nhật rồi đặt chai nước lên.
Đặt bên dưới một ít lá cây và nhánh cây khô.
Hắn phải tập trung tinh thần canh góc ánh nắng mặt trời, chỉ cần đúng góc độ với ánh nắng mặt trời khi đó sẽ hội tụ tại một điểm sẽ làm nóng điểm đó lên và bốc cháy.
Theo thống kê, toàn thế giới bình quân mỗi năm rừng rậm bị cháy rất cao, trong đó tuyệt đại đa số là do hành vi của con người tạo thành, cháy tự nhiên chỉ chiếm một phần trăm.
Mà hành động vứt chai nhựa lung tung lại là nguyên nhân dẫn đến cháy rừng là cao ngất ngưỡng.
Chai nhựa có chứa nước khi ở nhất định góc độ nào đó sẽ trở thành một mặt kính lúp, khi ánh sáng đi qua hội tụ lại trên những chiếc lá khô, cỏ úa sẽ gây ra hoả hoạn.
Hiện tại, Hạo Thiên đó là lợi dụng bình nước, đem ánh mặt trời để nhóm lửa.
Không biết qua bao lâu, như là một giờ, lại như là hai cái giờ, Hạo Thiên bần thần nhìn chai nước mà cầu nguyện.
Khoảng một lúc sau, Hạo Thiên tinh thần chấn động, một sợi khói nhẹ phiêu khởi, một sợi ngọn lửa hiện lên trên lá khô.
Không có bất cứ điều gì có thể ngăn sự vui mừng, hắn cầm lấy nhánh cây từng chút một đặt lên bụi than đang bốc khói đó, hắn đã nhóm lửa thành công, lửa bắt đầu bùng cháy đỏ rực.
Hắn cũng không quên đặt chai nước sang một bên để lửa có thể dễ dàng cháy hơn nữa.
“Ha ha! Thành công rồi! Ha ha!" Hạo Thiên vừa hét vừa cười lớn.
So với việc tìm được bình nước khi càng thêm kích động, Hạo Thiên nắm chặt tay, làm như đang ăn mừng thành công của bản thân khi đã mồi lửa bằng công cụ thô sơ.
“Ngươi làm như thế nào được? Đánh lửa sao? Có ngọn lửa, buổi tối liền không cần lo lắng rồi!” Nhìn vào ngọn lửa, Diệp Ngân tò mò.
Cho đến giờ phút này, hắn rốt cuộc có thể hiểu được cảm giác khi nhóm lửa thành công ở nơi hoang dã, tâm tình có chút không miêu tả được, cảm giác như vừa trở về từ cõi chết, có lửa rồi thì cuộc sống hoang dã coi như thành công một nửa rồi.
Hơn nữa, thêm một người liền có nhiều hơn một phần sức lao động, so với một mình càng không dễ dàng sinh tồn, mặc kệ là xuất phát từ cái loại yêu cầu nào, Hạo Thiên đều không hy vọng Diệp Ngân xảy ra chuyện.
Hiển nhiên là bởi vì tìm không thấy vật tư, Diệp Ngân trên mặt tràn đầy uể oải, bất quá khi nàng thấy đống lửa, cả người tức khắc liền hưng phấn chạy tới, ngồi quỳ ở trước đống lửa.
Gần là nhìn đến ngọn lửa, Diệp Ngân uể oải đó là trở thành hư không, ngọn lửa đối với Hạo Thiên hai người tới nói, rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng, này đã không cần nhiều lời.
Tìm một ngày đồ vật, hiện tại rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, trong lúc nhất thời hai người đều là yên lặng, mệt đến không thèm mở miệng.
Tại đây trong lúc, bầu trời toàn là màu đen, mờ nhạt ánh lửa chiếu vào hai người mặt vô tình biểu hiện sự buồn bã.
Sau một hồi, Hạo Thiên dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc, đã mở miệng: “Ngươi hôm nay không có tìm được thứ gì sao?”
Hạo Thiên lời này tương đương là vô nghĩa, nếu là nhìn thấy hữu dụng vật tư, Diệp Ngân đã sớm nhặt về, sao có thể hai tay trống trơn, nhưng mà, lời này hắn chính là như vậy không trải qua suy nghĩ gì mà nói ra.
Không trả lời ngay, một lát sau Diệp Ngân lúc này mới mở miệng, “Cái gì đều không có, trên bờ cát sạch sẽ lạ thường…”
Nói tới đây, Diệp Ngân bỗng nhiên ôm chặt hai chân, “Ngươi nói, đội cứu viện mất bao lâu mới có thể tìm được chúng ta, chúng ta có thể hay không chết ở chỗ này?”
Tiêu phí một ngày thời gian, lại không có tìm được bất luận cái gì hữu dụng, này có thể nói là một đả kích thật lớn đối với Diệp Ngân, làm nàng không còn nguyên phần lạc quan như lúc ban đầu.
Mặt không đổi sắc, Hạo Thiên dùng nhẹ nhàng ngữ khí nói: “Đội cứu hộ sao có thể nhanh như vậy tìm được chúng ta, hơn nữa ngươi cũng nói, đội cứu hộ yêu cầu ba ngày thời gian mới có thể tìm tới nơi này, có các cây dừa ở quanh đây, căng quá mấy ngày