Thân cây tre, cây trúc đã lớn rất nhiều, ngoài ra còn mọc lên khá nhiều măng.
Ở bên cạnh, Hắc Hắc thì có vẻ cũng rất vui, nó ngồi bên một gốc tre và ôm một khúc măng lớn mà ăn, ăn đến đâu thì nó kêu một tiếng vui vẻ đến đó.
Đang ăn ngon lành thì một cây trúc từ trên trời giáng xuống đầu nó một cách nhẹ nhàng.
"Hắc Hắc đi nào, về nhà rồi hả ăn!" Hạo Thiên gõ đầu nó một cái.
Sau khi thu phục được trăn Titan, Hạo Thiên cũng chẳng sợ gì nữa, tuy nhiên hắn vẫn lo lắng có, thể sẽ gặp dã thú khác nên hắn lúc nào cũng căng thẳng mà cảnh giác xung quanh.
Dù cho có nhiều kỹ năng thiên phú hỗ trợ nhưng nếu lỡ gặp một con thú hùng mạnh không kém gì trăn Titan thì chưa chắc Hạo Thiên có thể chống chọi lại được.
Khi quyết định đi rừng tre, Hạo Thiên có hai mục tiêu cần làm, một phần là vì xác minh sự phán đoán của Trúc Diệp Thanh về chuyện lợn rừng bạo loạn là do mưa hay do trăn Titan.
Trúc Diệp Thanh đã khẳng định rằng lúc trời mưa lớn, nhiệt độ đã đáp ứng được nhu cầu sinh sống của trăn Titan nên nó mới có thể đến rừng tre mà săn mồi.
Hạo Thiên sẽ chẳng ngu ngốc đến mức đem thân mình dấn thân vào nơi nguy hiểm, rừng tre khá lớn, hắn chưa hoàn toàn khám phá hết và hắn cũng lo sợ, lỡ như có sinh vật nào khác được xuyên không từ tiền sử về thì lại toang, giả sử như khủng long, hổ, báo…
Nhưng tất cả cũng chỉ là nỗi sợ, nếu chỉ biết sợ hãi mà không dám hành động thì khác nào chờ chết.
Hạo Thiên mang theo tâm tình có một chút lo sợ một chút phấn khích, chơi trò chơi mạo hiểm cơ mà.
Sau khi đi sâu vào rừng tre một đoạn, Hạo Thiên lúc này đã cảm thấy không còn lo sợ nữa, dù sau thì có đại bàng vàng làm nhiệm vụ trinh thám ở trên đầu thì lo ngại gì nữa.
Khi thấy mấy con lợn rừng đi kiếm ăn ở xung quanh, Hạo Thiên nhớ lại chuyện lúc trước, điều đó đã phần nào chứng minh lời nói có chuyên môn của Trúc Diệp Thanh là chính xác.
Lại đi sâu vào bên trong, Hạo Thiên dần dần cảm giác được một mùi hương ngây ngất lòng người.
Rất nhanh ở phía xa hiện ra một hố phân to đùng.
Lúc trước khi rơi vào tình huống quá nguy hiểm nên hắn không có tâm trí gì để ý đến, tới lúc này thì lại khác, cảm giác buồn nôn do phân lợn quá hôi thối.
Hố phân rất kinh dị, kinh tởm, nhưng… Hạo Thiên đến đây cũng vì nó.
À chỉ đúng một nữa, hắn đến vì đất ở xung quanh hố phân thì đúng hơn.
Đến gần hố phân Hạo Thiên nhìn thấy trên đất là những phần đất bị nhuộm màu đỏ tím, tuy nhiên màu cũng khá nhạt.
Hạo Thiên nhảy từ trên lưng Hắc Hắc xuống đất, hắn nhặt một nhánh tre rồi dùng bật lửa đốt cháy thành than.
Tiếp đến Hạo Thiên dùng xẻng nhỏ lấy một chút đất màu đỏ tím đó lên rồi để lên than tre, lúc này một tiếng nổ nhỏ vang lên.
"Tốt! Chỗ này có nó!" Thấy được hiện tượng vừa rồi, Hạo Thiên kích động hét lên.
Đất màu đỏ tím này được gọi là: tiêu thổ (đất tiêu).
Loại đất này thường xuất hiện ở chỗ gần hố phân lâu năm, chân tường, vách núi, hang động mà không bị nước mưa dội rửa mà tạo thành.
Trong đất tiêu có chứa Nitơ, được tạo thành do vi khuẩn Nitrat hóa và vi khuẩn khử Nitrat có trong đất biến đổi ion Nitrat thành phân tử Nitơ, tuy nhiên chúng đã kết hợp với các phân tử khác như Natri, Kali, Magie… và tồn tại dưới dạng là muối.
Tìm được đất tiêu, đồng nghĩa với việc có thể lấy diêm tiêu, từ đó có thể chế tạo được thuốc nổ đen hay còn gọi là thuốc súng, hỏa dược, thuốc bột…
Đây cũng là cách để phòng ngự khi nhỡ may rơi vào trường hợp không còn gì để đối phó.
Nghĩ như thế, Hạo Thiên liền phấn khích không thôi, ngay lập tức hắn lấy xẻng ra mà đào bới, sau đó hắn bỏ đất tiêu vào trong giỏ tre.
Sau một thời gian đào bới, Hạo Thiên bỏ vào trong giỏ tre.
Quay qua quay lại, Hạo Thiên không nhìn thấy Hắc Hắc ở đâu, hóa ra là nó đã trốn đi chỗ khác.
Cũng không thể trách mắng gì nó, khả năng đánh hơi của nó rất cao khi gặp những thứ mùi nồng nặc như thế này thì cái khứu giác nhạy cảm đó lại trở thành điểm yếu của nó.
Dù rất không muốn đến gần hố phân nhưng vì Hạo Thiên muốn nó đi nên nó phải nghe theo và đi đến nhưng nó không thể chịu được lâu nên đã trốn đi.
Vác giỏ trên trên lưng Hạo Thiên liền đi tìm Hắc Hắc, nhờ có Bạch Bạch ở trên cao quan sát nên chẳng mất bao lâu là hắn có thể tìm thấy nó.
Hắc Hắc đi cũng không xa, chỗ này cũng tạm thời rời khỏi phạm vi cái mùi thối nồng nặc đó, nó ngồi dựa lưng vào gốc tre lớn và ăn khúc măng.
Hạo Thiên cũng không trách gì mà bảo nó chuẩn bị về, hắn đặt