Trúc Diệp Thanh không phải không biết một con lợn rừng lợi hại đến mức nào, huống hồ đây còn là nguyên đàn lợn rừng.
Bởi vì Hạo Thiên quá tự tin, bản thân hắn còn không biểu hiện ra chút gì là lo lắng cả, Diệp Ngân cũng ung dung xem chuyện này là bình thường thì cần gì phải lo lắng.
Cách không xa hang động, đàn lợn rừng cũng đã tiến nhanh đến, chẳng mấy chốc là sẽ tới nơi trú ẩn, mấy người bọn họ cũng sẵn sàng đón kẻ địch.
Trời mưa như trút nước, phía sau đàn lợn là một con trăn khổng lồ cũng dần tiến đến, Hạo Thiên cũng đã tiến ra phía trước cổng hàng rào.
Trong lúc làm hàng rào thì Hạo Thiên đã có sự chuẩn bị để tiếp đón đàn lợn rừng, hắn dùng tre làm mấy cái chướng ngại vật, cứ hai cây tre vuốt nhọn đầu rồi cắm xuống đất chéo nhau thành hình chữ X và buộc chúng lại bằng dây thừng, để giữ cố định chúng thì hắn buộc thêm một cây tre ngay giữa chữ X.
Cứ như thế hắn tạo được một hình vòng cung, khi mà lợn rừng tới, hắn sẽ nhử bọn chúng vào trong đó để rồi ra tay sát hại.
Mưa ngày một lớn, trước mắt chỉ là một màn trắng xóa, cái màn đó dường như muốn nuốt trọn mấy người bọn họ.
Tuy rằng mưa rất lớn nhưng những âm thanh gào thét của đàn lợn rừng thì tất cả mọi người trong hang động đều nghe rõ ràng.
“Tới rồi!” Hạo Thiên hét lớn một tiếng rồi cùng Hắc Hắc phi ra ngoài, trước khi đối phó đàn lợn rừng thì hắn đã nói rõ kế hoạch của hắn cho mấy cô nàng biết.
Cơ bản Hạo Thiên sẽ cùng Hắc Hắc đón địch và hạ sát chúng.
Còn Diệp Ngân cùng ba cô gái kia thì ở trong hang động dưới sự bảo vệ của hổ răng kiếm.
Hứng thú với việc bạo loạn của đàn lợn rừng, Trúc Diệp Thanh rất muốn ra ngoài đó để tìm hiểu kỹ càng hơn nhưng Hạo Thiên không cho phép nên cô nàng chỉ có thể đứng bên trong hang động mà nhìn ra phía bên ngoài.
Trải qua mười lăm phút đồng hồ, những hạt mưa bắt đầu rơi ít dần đi, tầm nhìn đã rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Trúc Diệp Thanh rất muốn đi theo nhưng bị ngăn cản còn Diệp Ngân thì lại khác, cô nàng theo bản năng mà đi theo Hạo Thiên nhưng nghĩ tới chuyện mình có đi theo cũng không giúp ích được gì nên cô nàng đi được vài bước liền ngừng lại.
Diệp Ngân bây giờ đã khác xưa rất nhiều, để giúp đỡ cho Hạo Thiên thì cô nàng sẽ chẳng ngu ngốc gì mà đi theo làm vướng tay hắn, cô nàng ở lại và đi kiểm tra các bình gốm đựng thức ăn cũng như là thứ quan trọng nhất nhì là cái chứa pháo (bom).
Vào tiết trời ẩm ướt, mưa gió thế này thì rất khó để sử dụng, chỉ cần đụng nước là kíp nổ sẽ bị ướt và không thể nào kích nổ được nên Hạo Thiên cũng không có mang theo.
Diệp Ngân dự định sẽ thủ sẵn bom để lỡ Hạo Thiên có thất thủ thì cô sẽ hỗ trợ hắn từ sau.
Bên Hạo Thiên, hắn đã rời hang động rồi đi tới trước chỗ mai phục, hướng mắt nhìn về phía xa.
Rất mau, từ xa nhìn lại, Hạo Thiên đã thấy được bóng dáng của đàn lợn rừng và trăn Titan, Hắc Hắc theo lệnh của hắn chạy nhanh về một phía để tránh đàn lợn không đi vào bên trong chốt chặn.
Hắc Hắc rất nhanh đã tới được vị trí mà Hạo Thiên đã chỉ định, hắn đứng yên một chỗ ngậm nghĩ về nó, một con vật đang cố bảo vệ địa bàn của mình.
Bạch Bạch cũng chẳng ngần ngại gì mà lượn lờ ở trên không, nhìn cơn mưa thật lớn nhưng đối với loài đại bàng mà nói thì chẳng có gì