Ông Hàn trầm mặt liếc nhìn một lượt những người có mặt trong phòng, sau đó nói với Hàn Đức Hưng: "Lão đại, ngươi nên xin lỗi lão nhị và hai cháu trai của ngươi vì những lời nói vừa rồi."Hàn Đức Hưng cùng những người ở đại phòng đều khiếp sợ không gì sánh nổi, đây là để đại phòng cúi đầu xin lỗi nhị phòng sao? Vậy sau này đại phòng còn mặt mũi nào diễu võ giương oai trước mặt nhị phòng nữa?"Cha, con mới là trưởng tử." Để Hàn Đức Hưng ở trước mặt Hàn Đức Bình, đặc biệt là Hàn Hiếu Chu Hàn Hiếu Diên khom lưng nhận lỗi hắn không làm được.Ông Hàn trợn mắt giận dữ nhìn Hàn Đức Hưng, ngữ khí không tốt chất vấn "Thế nào, ngươi là trưởng tử trong nhà nên giờ ngươi có thể không nghe lời ta rồi?"Hàn Hiếu Tông đứng dậy xoa dịu cơn giận "Gia, người đừng nóng giận, cha con chỉ là có ý nói dù sao cha cũng là lão đại trong nhà, cùng nhị thúc đều là huynh đệ tình thân, có cái gì không bỏ qua được ạ, nhị thúc cũng sẽ không ghi thù, người một nhà không cần quan trọng mấy cái nghi thức xã giao như thế.
Nhị thúc, thúc xem như vậy có đúng không?"Hàn Đức Bình thấy tất cả mọi người nhìn mình, siết chặt nắm đấm, mặt đỏ tím tái, cả buổi cũng không biết làm sao trả lời, bị cháu của mình hỏi, hắn làm sao có thể trả lời, trả lời thế nào mới được?Nói hắn so đo, đó chính là không nhớ tới huynh đệ tình thân.
Nói không không so đo thì sao? Hắn nhìn về phía hai đứa con trai, dựa vào cái gì con của hắn lại bị đại ca mắng là hạ đẳng?Quang Quang đi qua nắm tay Hàn Đức Bình , cho hắn lời an ủi trong im lặng.Hàn Đức Bình cả buổi mới thở ra một hơi "Ta hôm nay mới biết được trong mắt đại ca mấy đứa cháu trai lại là hạ đẳng thua kém người khác một bậc, thế nhưng trong lòng ta Hiếu Tông cùng con trai ta đều giống nhau.
.
."Hàn Tiểu Đường tiến lên một bước, cười như gió xuân "Ai nha nhị thúc, cha cháu đó cũng là nói nhanh quá thành nói nhầm, chú đừng để trong lòng nữa, nhanh bớt giận ạ."Ông Hàn cũng bớt giận phân nửa, thở dài ngồi trên ghế, cũng không nói thêm.Hàn Đức Bình thấy Ông Hàn không còn kiên trì để Hàn Đức Hưng xin lỗi, Hàn Đức Hưng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, Hàn Đức Bình nhất thời thất vọng, chỉ cảm thấy nhân sinh, cha mẹ huynh đệ người nhà của hắn quả thực như một trò cười.Hàn Đức Bình cười khổ vài tiếng, có chút thất thần quay người rời đi."Cha." Hiếu Chu Hiếu Diên Hiếu Chính ba huynh đệ phía sau lo lắng đuổi theo.Hàn Đức Hưng tức giận nói với Ông Hàn "Cha, cha xem thái độ của lão