Ông Hàn bị nhi tử vặn lại á khẩu không trả lời được chỉ có thể nói: "Ta và nương ngươi không cần các ngươi phụng dưỡng, các ngươi chỉ cần lo liệu cho bản thân tốt là được.Hiện tại ta và nương ngươi còn cùng lão đại cùng lão tứ và hai muội tử ngươi sống chung, về sau hai chúng ta đi rồi thì chia đều đất của vợ chồng ta cho lão đại lão tứ, còn phần của hai muội tử, tạm thời do chúng ta quản, đợi các nàng xuất giá sau hẵng nói."Hàn Đức Phú đương nhiên là không phục việc cha thiên vị, nhưng bây giờ cha đang làm chủ hắn còn có thể nói cái gì.Thấy việc kia không có cách nào thay đổi, liền chuyển phương hướng: "thôi để chuyện đó qua một bên, vấn đề tiền bạc con khẳng định không thuận theo, nương nói không có tiền nhưng con không tin, trước đó không lâu vừa bán lương thực tiền vẫn còn trong tay nương, vì cái gì Hiếu Tông vừa nói cần tiền nương nháy mắt cái là đưa liền, đến lượt chúng con thì lại một đồng cũng không có?""Đất kia đều cho đại ca cùng lão tứ, vậy chúng con thì sao? Chúng con cái gì không có? Một nhà bốn mẫu đất, cha cảm thấy đủ để chúng con chèo chống sinh hoạt sao?"Ông Hàn xác thực tìm không ra cái cớ vì sao trong nhà không còn tiền, chỉ có thể cúi đầu im lặng, mặc cho Hàn Đức Phú nói thế nào cũng không mở miệng nói lại.Nhị thúc công thấy tiếp tục như thế không phải biện pháp, không nhanh không chậm nói: "Hữu Niên à, chừa lại cho bọn nhỏ chút tình nghĩa đi, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đừng quá mức nữa ."Nhị thúc công cũng thật chướng mắt sự thiên vị của ông Hàn, thế nhưng chung quy ông Hàn cũng là người trưởng thành, đã có con cái, nên cũng không tiện mở miệng răn dạy.Ông Hàn lúc này mới khổ sở nói ra, xông vào buồng trong kêu lên: "Trần thị, cầm bốn lượng bạc ra đây.
Nhị thúc đã nói, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tiền này vốn là cho Hiếu Tông đi thi huyện dùng, đến lúc đó ta lại đi mượn tạm là được rồi."Lần giải thích này, tất nhiên chẳng ai tin, Trần thị cầm tiền đến, Ông Hàn lại chia cho nhị tử tam tử "Chỗ này còn có chút ít.
Mời nhị thúc công viết thay văn thư phân gia giúp cháu."Nhị thúc công lúc này mới hài lòng gật gật đầu, Hàn Đức Hưng liền đi đến thư phòng của Hiếu Tông lấy ra một bộ bút mực nghiên giấy, trải trên bàn để nhị thúc công viết văn thư phân gia.Lúc này Hàn Đức Bình lại cắt ngang lời nhị thúc công "Nhị thúc công, cháu có chuyện muốn nói.
Mời ông viết giúp cháu nhị phòng ngày lễ ngày tết sẽ đúng hạn đưa quà tặng cho cha mẹ, một năm ít nhất làm hai bộ y phục, cha mẹ nếu có sinh bệnh thì đều sẽ hầu cận và lo liệu dược phí, lúc trăm năm cũng sẽ chúc thọ áo thọ, khi ra đi quan tài đều không thiếu, tất cả xin ông viết hết vào bên trong văn thư."Quang Quang ở trong lòng âm thầm tán thưởng cha mình, nói mấy lời tốt đẹp này, sau này cũng không sợ bất cứ kẻ nào phê bình nữa.Nhị thúc công nghe xong cười ha ha một tiếng: "Đức Bình đúng là một hài tử lương thiện, tốt, có hiếu tâm."Hàn Đức Phú thấy vậy cũng đứng lên nói: "Nhị thúc công, cháu cũng có ý giống như nhị ca, ông giúp cháu viết những điều trên, mọi người có cái chứng kiến, sau này nếu chúng cháu không làm được thì mọi người đều có thể giáo huấn chúng cháu."Lời nói này của Hàn Đức Phú lập tức làm dịu bầu không khí, Ông Hàn cũng thả lỏng đôi chút "Y phục rồi quà tặng trong ngày lễ cái gì chứ, cha và nương các con cũng không cưỡng cầu, có hay không đều được, cũng không oán các con, chỉ c ần sau này huynh đệ các con hỗ trợ lẫn nhau, không thể bởi vì chia ra mà cả nhà trở nên xa lạ.
Chúng ta cũng vẫn là người một nhà."Nhị thúc công viết xong văn thư, ba cái cùng một nội dung, Ông Hàn và Hàn Đức Bình Hàn Đức Phú cùng những người mời tới chứng kiến đều ấn dấu vân tay, xem như Hàn gia nhị phòng tam phòng phân gia hoàn thành.Đêm đầu tiên phân gia nhị phòng tam phòng trải qua đủ loại chửi mắng của Trần thị, có điều cái này cũng không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình tốt của nhà Hàn Đức Bình.Ban đêm người một nhà đều ngồi ở bên trong đông sương nhà chính, nơi này vốn là đông