Editor: TieuTieu1912Buổi chiều tan ca, Tô Tuyết Trinh mang theo sách ngoại khoa thực tế và định về nhà đọc thêm các kiến thức liên quan đến thận, chân chưa bước ra khỏi cửa, cô nhận được cuộc gọi từ Sầm Bách, nói rất nhanh: “Buổi tối cũng không biết mấy giờ mới về, nói trước cho em biết, không cần để cơm cho anh, em ăn trước đi.
"Tô Tuyết Trinh nghe thấy bên kia âm thanh rất loạn, không muốn chậm trễ công việc của anh, cũng không hỏi nhiều, lập tức nói: “Vâng, anh chú ý an toàn”.
Sầm Bách ừ rồi tắt máy rất nhanh.
Tô Tuyết Trinh ăn tối ở bệnh viện xong, trong khi trời còn sáng, đạp xe đạp về nhà, lúc mở cửa chú ý đèn nhà đối diện đã sáng, nghĩ là hàng xóm chuyển đến rồi.
Cô quan sát cẩn thận, thời gian cũng muộn nên cũng không muốn làm phiền, tắm xong lật sách xem một lúc, mãi đến mười một giờ tối mà Sầm Bách vẫn chưa về, Tô Tuyết Trinh buồn ngủ nên ngủ, sáng sớm thức dậy mới phát hiện anh ấy cả đêm không về.
Lúc này loa phát thanh trên đường vang lên, lặp đi lặp lại phát trong vòng năm phút: 【Báo cáo nhanh, sau nhà máy hóa chất phía đông lại có một hợp tác xã mua bán bị cướp sạch, xin nhân dân xung quanh chú ý an toàn tài sản cá nhân, nếu có phát hiện kẻ tình nghi thì lập tức báo, cảnh sát thành phố đã nổ lực truy bắt phần tử tội phạm, tuyệt đối không nhân nhượng 】Phần tử tội phạm này có phần điên cuồng ngang ngược rồi!Tô Tuyết Trinh không muốn đi mua đồ ăn sáng, hấp một bát trứng với bánh mỳ thịt để giải quyết bữa sáng, theo phát thanh, trên đường đi làm, mọi người đều thảo luận cái vụ án này, đợi đến bệnh viện, Lã Tử Nguyệt cũng vội vàng đến chỗ cô, “Bác sỹ Tô, chị biết không? Bọn tội phạm ở nhà máy hóa chất hôm trước lại trộm hợp tác xã mua bán ở khu Hà Tân, may là tan ca nên bên trong không có người, nhưng mà đồ bên trong bị trộm rồi, quá đáng sợ, thật sự”.
“Băng nhóm này thật sự coi trời bằng vung rồi”.
Tô Tuyết Trinh khẳng định nói: “Tin là cảnh sát chúng ta sẽ bắt được bọn chúng”.
Lã Tử Nguyệt cũng rất có lòng tin với