Editor: TulaBachu1316Tô Tuyết Trinh lấy hai chiếc cốc thủy tinh từ trong khay ra, cầm ấm trà lên rót, đặt trước mặt Cốc Hồng Thanh một cốc trà, “Trà nước đơn giản, đừng để ý.
”Cốc Hồng Thanh không khống chế được chua xót dâng lên trong lòng, tay chỉ vào đồng hồ trên tay cô, “Cái đồng hồ này của cô là hiệu Mai Hoa đúng không?”“À, đúng vậy.
”Tô Tuyết Trinh gật gật đầu, chiếc đồng hồ này là năm trước Tô Hiển Quốc tặng cô nhân ngày sinh nhật, nhưng lúc đi làm thì không đeo được, cô lại không muốn cứ cất đi như vậy, nên lúc nghỉ ngơi thường lấy ra đeo chơi.
Cô nghĩ đến chuyện ngày đó Hứa Thanh Thanh chế giễu cách kết bạn của vợ chồng họ, chủ động tìm chủ đề nói chuyện với Cốc Hồng Thanh: “Vẫn chưa chúc mừng cô chuyển nhà đến đây.
”“Không sao, sau này cùng chiếu cố lẫn nhau.
”Cốc Hồng Thanh cười lấy lệ, trong lòng thầm nghĩ giờ vẫn chưa phải lúc nghỉ việc kiếm tiền, cần nhẫn nại chờ cơ hội xuất hiện, vừa cười vừa mở cái giỏ trúc ra: “Đây là bánh trứng gà tôi vừa đi mua, là vừa mới ra lò, vẫn còn nóng, đem qua cho cô một ít.
”Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, Tô Tuyết Trinh cũng không muốn nhận không cái gì, liền vội từ chối, “Cô khách sáo quá rồi, bánh trứng gà không rẻ, đem về cho con ăn đi.
”Cốc Hồng Thanh không từ bỏ, giơ tay muốn đổ vào khay trên bàn, “Khách sáo gì chứ, cầm lấy một ít.
”Bánh trứng gà bên ngoài có dầu mỡ, cứ như thế mà đổ dính vào khay như vậy thật không hợp lý, Tô Tuyết Trinh ý thức được liền kéo tay cô ta lại để cô ta không đổ vào khay, tay vừa chạm tới, lại trong một giây nghe được tiếng lòng của cô ta: 【Giỏ bánh trứng gà này còn rẻ hơn bộ váy mặc trên người cô rất nhiều, khiêm tốn gì chứ, đạo đức giả.
】Những lời này vang lên trong đầu, Tô Tuyết Trinh đột ngột dừng lại, tức giận rụt tay lại, vẻ mặt phức tạp.
Cố Hồng Thanh cũng không phải thật sự đổ hết cho cô ăn, đổ tầm sáu bảy cái là dừng lại rồi, sau đó lại dùng khăn đậy lại giỏ trúc, treo lại lên cánh tay, lại nắm lấy tay cô, cử chỉ vỗ về, tỏ vẻ chân