Editor: TieuTieu1912Trong đầu luôn nghĩ đến chuyện bắt cóc trẻ em, Đỗ Hồng đâu có tâm tình mua cua, chẳng qua cô ta thường xem thấy có người dùng lưới bắt cà ra (cua lông) trên sông Phần, nghĩ đến người dân thành phố Hồng Giang cũng rất thích cái này, để hùa theo Tô Tuyết Trinh nên nói dối rằng: “Mua rồi, quả thực rất ngon”.
Tô Tuyết Trinh chuyển cốc nước qua, “Tôi ở đây cũng số lượng hạn chế, buổi sáng nếu không đi sớm thì không mua được”.
“Đi bên sông Phần để mua, bên kia cầu bắt cua rất nhiều”.
Đỗ Hồng nhanh chóng uống nước, hai người chạm tay lần thứ ba, tiếng lòng lại vang lên trong tâm trí của Tô Tuyết Trinh 【Ôi chao, đồ chơi thật sự ngon như vậy sao? Đợi trên đường về sẽ mua chút thức ăn tươi.
】Tòa nhà bách hóa Diệu Nguyên ở phía tây thành phố, với bệnh viện Nhân Dân là thuộc khu Minh Phong, cách sông Phần 108.
000 dặm, đất sông Phần kia, gần như ngoài khu vực thành phố Hồng Giang rồi, một người về nhà gần tòa nhà bách hóa Diệu Nguyên làm sao có thể đi qua sông Phần để mua cua.
Tô Tuyết Trinh trong lòng đại khái có sự phỏng đoán rồi, đáng tiếc không đợi cô tiếp tục tìm cơ hội kiểm chứng, đã có tiếng gõ cửa, Ngụy Quyên nhẹ nhàng nói: “Bác sỹ Tô, bác sỹ Vương của khoa sản đến rồi, có việc cần tìm chị”.
Khoa sản căn bản không có bác sỹ Vương, đây là Ngụy Quyên đang nhắc nhở cô là cảnh sát đến rồi, trong đầu Tô Tuyết Trinh xoay rất nhanh, suy nghĩ làm sao để đưa đứa trẻ qua, để tránh sự việc bại lộ kẻ xấu giết đứa bé.
Đỗ Hồng không hài lòng, tặc lưỡi,"Đừng đi, cô vẫn chưa kê xong thuốc cho tôi”.
“Bác sỹ Vương đến đưa thuốc cho tôi, yên tâm tôi kê thuốc cho chị, chẳng qua là có một loại thuốc, trẻ em uống vào có khả năng sẽ bị dị ứng, cần thử một chút”.
“Sao cô không nói sớm, có biết làm bác sỹ không vậy?”Nói chuyện nữa ngày, việc cần làm thì không làm, lãng phí thời gian của cô rồi, Đỗ Hồng mỉa mai rằng: “Cô có phải là một lần bệnh nhân đến chữa bệnh đều kéo người nhà đến đây uống trà nói chuyện qua ngày”.
“Thử này