Tôi là Bo, học sinh lớp 10, một người vui vẻ, hoạt bát, tôi rất thích nói chuyện với mọi người, nói về đủ thứ thể loại trên đời này và đó là niềm vui của tôi trong cuộc sống. Việc học đối với tôi, thích thì học, có hứng thì học, còn trường học là nơi để chơi và tạo dựng mối quan hệ. Gia đình với tôi là nơi để về khi chơi mệt mõi, ba mẹ tôi là những người lao động bình thường trong đất nước này, em trai tôi, một cậu nhóc nghịch ngợm và lanh lợi.Nói về tôi thì bạn có thể hình dung bằng hai từ tuổi trẻ, vì là con trai nên tôi được thoải mái chơi, được làm bắt cứ những gì tôi thích, còn tương lai sao này thì tôi chưa nghĩ tới. Tôi sống không có gì gọi là mục tiêu, tôi đi học mỗi ngày vì được bảo nên đi học, nhiều lúc tôi tự hỏi tôi đi học để làm gì, nếu sao này tôi làm bác sĩ thì có nhất thiết tôi phải hát thật hay cho môn âm nhạc, hát hay đâu cần có ở một bác sĩ. Nhiều lúc tôi điên đầu vì lịch học của mình, học chẳng thấy có ý nghĩa gì thì học để làm chi.Rồi một kia, chị Ái Tiên hỏi tôi thích làm nghề gì sau này, chị nói cần có mục tiêu, có ước mơ, rồi cố gắng thực hiện thì cuộc đời mới thấy có ý nghĩa. Chị khuyên tôi nhiều thứ, tôi chưa từng nghe ai nói tới khi tôi sinh ra tới giờ, mọi người luôn bắt tôi làm cái này và không được làm cái kia, luôn áp đặt tôi, tôi làm không đúng ý lại trách mắng. Chị bảo nghe lời người lớn là tốt, nhưng mình cũng cần có ý kiến riêng của mình, vì cuộc sống là của mình, và mình cũng cần chịu trách nhiệm về việc mình làm.Tôi biết chị Ái Tiên của tôi có nhiều ước mơ và hoài bão lắm, hi vọng là chị ấy sớm hoàn thành được ước mơ của mình.Nhớ lần đầu chị nói chị thích anh gì bên Hàn, tôi cười muốn bể bụng, sao có thể thích một người qua mạng, chưa gặp mặt bao giờ, nói chuyện thì nghe chẳng hiểu, thêm con trai gì trang điểm, mặc