Sinh nhật Tứ Tứ là ngày nghỉ duy nhất trong năm của hắn, lại đúng lúc có khách từ phương xa tới thăm, Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp Thị vì muốn Ung Chính được hoàn toàn thả lỏng tâm tình nên đã hạ ý chỉ thiết gia yến tại ngự hoa viên vào ngày sinh nhật, trước để chúc thọ Hoàng thượng, đến tối mới là tiệc theo kiểu Mãn Mông. Người tham dự gia yến không cần mặc cung trang theo phẩm cấp. Ý chỉ vừa được truyền xuống, cả hậu cung liền gà bay chó sủa, ai cũng nghĩ nhân cơ hội ngàn năm có một này để xinh đẹp lộng lẫy, tranh lấy thánh sủng.
Sau đó, Ô Lạt Na Lạp Thị đặc biệt cho gọi Đông Thục Lan vẫn đang ngồi chép sách đến tẩm cung của mình. Cũng đã sống với nhau nhiều năm, hai người đều đã hiểu rõ tính tình đối phương vậy nên Hoàng hậu cũng không vòng vo nhiều: “Lúc tổ chức gia yến bổn cung sẽ cho mời đặc sứ phu nhân”.
Đông Thục Lan nhướng mày, có chút ngạc nhiên: “Nô tì tưởng rằng nàng ấy sẽ cùng phu quân đến dự dạ tiệc?”
“Đây là ý của Hoàng thượng. Dạ tiệc nàng ấy cũng sẽ tham gia”.
Chưa được nhìn thấy con gái phương Tây bao giờ mà, con người ham thứ mới lạ, nàng hiểu. Đông Thục Lan lộ ra bộ mặt “ta đã hiểu, ta thông cảm được”.
“Hoàng thượng sẽ không làm chuyện gì để đánh mất thể diện quốc gia”. Hoàng hậu trầm giọng, đoán được suy nghĩ không lương thiện của nữ nhân ngồi dưới. “Nhưng mà chúng ta cũng không được làm xấu mặt nữ tử nước Đại Thanh, khiến người khác khinh thường!”
Không hổ là Hoàng hậu nương nương, ngay cả lúc ăn dấm cũng có thể nói năng đường đường chính chính như vậy, cũng không biết là nàng ghen tị với vòng eo con kiến của nữ nhân kia hay là đố kị với bộ ngực vĩ đại của người ta?
“Ý nương nương là muốn nô tì thay nương nương nghĩ kế, làm sao để trang phục lấn át nữ nhân kia?” Đông Thục Lan cẩn thận hỏi dò, động thủ trên người Hoàng hậu chính là một đại phiền toái.
“Không phải ta, là muội!” Bộ mặt Ô Lạt Na Lạp Thị như thể chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Vậy thì muội cho rằng bổn cung ra ý chỉ như vậy để làm gì? Còn đặc biệt gọi muội đến? Ta là muốn nhắc nhở muội hãy bớt chút thời gian công sức với diện mạo của mình. Tuy đây là gia yến, nhưng bổn cung thân là mẫu nghi một nước lại mặc kỳ trang dị phục, bị truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị người đời cười chê, làm mất thể diện quốc gia sao?”
Đã hiểu, ta là ngoại tộc, danh tiếng cũng không mấy tốt đẹp, thêm một chuyện để người ta bàn tán sau giờ cơm cũng chẳng đáng là bao, Đông Thục Lan thầm than thở.
“Có điều,” Hoàng hậu lại đổi giọng: “Nói cũng nói đến đây rồi, bổn cung vẫn muốn nhắc nhở muội một câu, kiểu ăn mặc hở hang lộ ngực như nữ nhân phương Tây kia có thể bớt chút nào thì bớt, bổn cung cũng biết muội hiểu nhất thế nào là có chừng mực”.
“Thục Lan hiểu, đa tạ Hoàng hậu nương nương chỉ điểm”. Người ta đến chơi, sẽ có lúc rời đi, nàng thì phải ở trong hậu cung này mãi. Nếu có ăn mặc như vậy thật thì không phải những thành phần cổ hủ sẽ nhân cơ hội ép Hoàng hậu hạ ý chỉ, coi như là xét đến thân phận nhất đẳng công thân vương của a mã nàng mà không ban chết, thì cũng sẽ yêu cầu đày vào lãnh cung cả đời. Sớm hôm trước nàng còn nghe nói mấy người đó ầm ĩ lên vì một câu “thanh phong bất thức tự, hà tất loạn phiên thư(*)” trên triêu đường. Bọn họ học cũng nhanh thật, đem ngón đòn nàng dùng với Niên Hoàng quý phi dùng lại trên triêu đường.
(*) gió mát không biết chữ thì cứ đi lật sách làm gì, chắc ý để chọc ngoáy vụ chị Thục Lan chỉ suốt ngày ngập đầu trong tàng thư các.
“Còn nữa, chỗ ngồi lần tới ta cũng thay đổi một chút, vị đặc sứ phu nhân sẽ được xếp ngồi bên cạnh muội. Trong chúng ta chỉ có mình muội là biết tiếng nước ngoài, đây là suy nghĩ cho mọi người, mong muội có thể hiểu được”.
“Nô tì đương nhiên hiểu được nỗi khổ tâm của Hoàng hậu nương nương, chẳng qua là trình độ tiếng Anh của nô tì còn kém cỏi, các phu nhân có người phiên dịch đi cùng chứ ạ?”
“Đây chính là chuyện phiền toái. Người phiên dịch thì không ít, nhưng lại không có ai được phép vào hậu cung. Mà với thân phận của muội thì làm phiên dịch cũng không thích hợp. Nếu nói là hi sinh vì quốc gia thì cũng không phải không thể được, cũng chỉ có một lần yến hội, có vẻ…”
“Thục Lan hiểu thiện tâm của Hoàng hậu nương nương, Thục Lan sẽ cố hết sức”.
“Vậy thì hai ngày này muội hãy chuẩn bị cẩn thận, đừng làm bổn cung thất vọng”.
“Nô tì cẩn tuân ý chỉ”.
Một rụng ba rời trở lại viện của mình, Đông Thục Lan cuốn cuốn mảnh khăn trong tay, về chuyện y phục thì nàng không mảy may lo lắng vì dù sao kiếp trước nàng cũng rất
chăm chỉ xem lễ trao giải Oscar, để có thể làm ra một bộ dạ phục không khoe da thịt thì chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua, tại sao nàng không được là một người đứng ngoài xem trò vui mà cứ nhất định phải diễn trò cho người khác xem thế? Buồn bực quá mà! Cũng chẳng được lợi lộc gì. Không có phần thưởng nào thiết thực, không có gì để thôi thúc người ta bắt đầu công việc, xem ra kiếp trước nàng tiếp nhận chủ nghĩa giáo dục duy vật quá sâu sắc, lăn lộn ở Đại Thanh triều lâu như vậy mà một chút thay đổi cũng không có. Đến cuối cùng, Đông Thục Lan chán chường úp mặt trên ghế nằm, hai mắt díp lại.
Đông Mai thấy thế, tưởng rằng nương nương đang phiền lòng chuyện y phục mặc đến gia yến, vội vàng nhỏ giọng đề xuất: “Nương nương, có cần bảo ngự dụng may vội vài mẫu phục sức mới nhất đang lưu hành trong kinh thành không?”
Ở điểm này Đông Mai đúng là không bằng được Tiểu Thúy, một chút cũng không hiểu tâm tư của Thục phi nương nương, nếu lúc này là Tiểu Thúy ở bên cạnh Thục Lan, nàng ấy nhất định sẽ đi làm một vài món ăn ngon đem lên trước để tiểu thư nuôi dưỡng tinh thần, Tiểu Thúy cũng sẽ không lo lắng tiểu thư nhà mình suy nghĩ lâm vào bế tắc, dưới sự giáo dục của Đông Thục Lan, Tiểu Thúy đã sớm cho rằng tiểu thư nhà mình không có gì là không làm được cả.
Vậy nên sau khi nghe xong lời của Đông Mai, Đông Thục Lan lại càng ai oán, bây giờ bên cạnh nàng ngay cả một người hiểu tâm tư cũng không có! Tiểu Thập Lục đã trưởng thành, không thể vào hậu cung, nữ nhi của hắn thì một chút cũng không giống a mã, khả năng là giống ngạch nương của nó, nhỏ tuổi mà câu nệ vô cùng, không thú vị gì cả, nàng chơi chưa được hai ngày thì mất hết kiên nhẫn, lập tức đá sang nhờ Hoàng hậu chiếu cố.
Nhìn thấy Đông Mai đang lo lắng, thôi quên đi, nàng cũng có chút lòng tốt: “Trước cho gọi tổng quản phủ nội vụ tới đi. Ta không định tìm may những thứ thông thường”. Mong sao người này không thích lải nhải hay cổ hủ. Thục Lan rất ấn tượng với nhân vật người phụ nữ may y phục dưới ngòi bút của Tịch Quyên, người được vào thâm cung chắc không ai vui tính được như vậy, bằng không nàng có thể gọi đến nói chuyện cho vui vẻ.
Đông Giai Thị Thục phi không để ý nhiều đến chuyện ăn mặc, chuyện này nhóm may mặc trong cung đều biết, nếu như lễ tết cần một bộ đồ mới thì cũng chỉ toàn do Đông Mai đi theo nương nương định đoạt, hơn nữa với trang phục Thục phi nương nương cũng không có bất kì yêu cầu cụ thể nào, có thể coi là chủ tử dễ tính nhất trong cung. Vậy nên khi trong cung truyền tin rằng Thục phi nương nương cho gọi, tất cả mọi người trong phủ nội vụ đều sửng sốt, sau đó thì vô cùng kích động, xem ra sắp có chuyện lớn xảy đến rồi!
Tổng quản phủ nội vụ tức tốc vào cung.
“Thục phi nương nương cát tường”.
Đông Thục Lan vẫn đang buồn ngủ trên ghế nằm, nghe thấy tổng quản đại nhân tới mới chịu ngồi thẳng dậy, “Đứng lên đi, Đông Mai, trà”.
“Tạ nương nương”.
Đông Mai không chỉ cho tiểu cung nữ dâng trà lên mà còn đưa khăn ướt để nương nương lau mặt cho tỉnh ngủ.
“Bổn cung cần may một bộ y phục để mặc vào tiệc chúc thọ Hoàng thượng, ý chỉ của Hoàng hậu nương nương. Cho nên cần một người đã từng may y phục dựa vào hình ảnh quần áo bị thấm nước. Còn nữa, để lại cho bổn cung một dải gấm màu bạc có may hoa văn cát tường màu nước. Phải làm nhanh, ngươi cũng biết chưa đầy hai ngày nữa là tới tiệc chúc thọ của Hoàng thượng, đến lúc ấy, Hoàng hậu nương nương trách tội thì đừng nói bổn cung chưa nhắc nhở”.
“Vâng. Nô tài hiểu rõ. Nô tài sẽ chuẩn bị nhanh chóng”.
Tổng quản phủ nội vụ vừa đi vừa buồn bực, Thục phi nương nương cần một người may y phục dựa vài quần áo bị thấm nước làm cái gì? Không thể đoán nổi. Chẳng bao lâu sau, yêu cầu cổ quái của Đông Giai Thị Thục phi truyền ra khắp kinh thành, lấp tức nhận được sự chú ý cao độ, thật lâu không được nghe truyện về bác học phu nhân, mọi người cũng thật tịch mịch mà!