Hinh Thần uyển từ trước tới nay vẫn luôn yên tĩnh như vậy, vài con ve sầu ở đầu cành kêu ra rả trong ngày oi bức, dưới ánh trăng thu sáng ngời(*), mùi hương nhàn nhạt mà ôn dịu đưa từng đợt trong không khí, nó không nhẹ như mùi hoa lài, cũng không ngào ngạt giống dạ lan hương.
(*) Tháng bảy theo lịch âm là thu rồi.
“Đây là mùi gì vậy?” Dận Chân hiếm khi có dịp được nhàn nhã đi dạo dưới ánh trăng nên có chút ngạc nhiên. Thường ngày đều vội vội vàng vàng nên hắn cũng không lưu ý đến những điều này.
“Là mùi thơm của hoa oải hương.” Lỗ Thái ở bên cung kính trả lời.
“Hoa oải hương ư?”
“Nghe nói ý nghĩa của hoa oải hương là đợi chờ tình yêu.” Chu Lan Thái đi bên cạnh Dận Chân nói đầy ý cười.
“Ngươi cũng biết không ít chuyện đàn bà con gái đấy nhỉ?!” Lỗ Thái giễu cợt nói.
“Trước hoa dưới nguyệt, hồng lâu sở quán lại là nơi thông tin nhanh nhạy nhất, ta đây cũng chỉ là dốc lòng vì gia thôi.”
“May sao thứ phúc tấn không nhàn rỗi như ngươi.”
“Nàng ấy không phải vì thích mới trồng loại hoa này sao?” Tứ a ca có chút hứng thú.
“Không phải ạ. A mã thần nói hoa oải hương này cùng một loại cây tên thất lý hương có tác dụng đuổi côn trùng, nghe nói còn có thể phòng bệnh sốt rét, cho nên thứ phúc tấn mới bảo Tiểu Thúy làm mấy chiếc túi thơm đựng hoa khô để cho trẻ con trong viện đeo.”
“Thật sao?”
“Dạ, mặc dù không biết hiệu quả thế nào nhưng mọi người đều hiểu ý tốt của thứ phúc tấn. Huống chi thứ phúc tấn còn thắng cược vụ phúc tấn sinh tiểu a ca lần trước, mọi người tự nhiên cũng tin tưởng thêm vài phần.”
“Sắc trời cũng không còn sớm, các ngươi đều lui về đi.” Dận Chân bước đến ngoài cửa phòng, quả nhiên thấy bên trong tối đen một mảnh đúng như dự liệu, hắn phất tay cho hai thị vệ lui về nghỉ ngơi, còn mình thì bảo thị đồng cầm đèn lồng, bước vào phòng khách. Hai thị vệ gác cửa thư phòng cúi đầu thi lễ với Tứ bối lặc trong im lặng. Một người thị vệ nhỏ giọng báo cáo: “Gia, thứ phúc tấn có lời muốn truyền lại, nếu buổi tối gia muốn đọc tấu chương thì cứ lấy cái giá nên trên bàn của nàng mà dùng.”
Dận Chân ừ một tiếng rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng ngủ chênh chếch trước mặt, một màu đen như mực, hiển nhiên mỗ nữ nhân đem đạo dưỡng sinh thực hiện vô cùng triệt để. Vừa đặt chân vào thư phòng, thị đồng đã rất lanh lợi đem cái đèn chụp sáu cạnh kia lên rồi cẩn thận dè dặt đặt lên bàn của Tứ gia. Dận Chân cũng phải thừa nhận là so với nến bình thường thì vật này sáng hơn không ít. Hắn mở tấu chương ra, nhưng rồi tựa như tâm trạng không ổn định mà bất giác ngẩng đầu nhìn cái giá nến kỳ lạ kia. Không cố chấp nữa, hắn gập tấu chương lại rồi rời khỏi thư phòng, đi sang căn phòng đối diện.
Thị đồng chạy theo, sau khi giúp Tứ gia cởi áo và chuẩn bị hết thảy thì lui ra ngoài một cách nhẹ nhàng không phát ra cả tiếng thở. Dận Chân vén rèm giường lên thì thấy mỗ nữ nhân đang không kiêng dè gì mà nằm ngay giữa giường, chăn gấm được đắp một góc trên bụng, tiết y tiết khố bao lấy thân thể như ẩn như hiện dưới ánh trăng.
Khi Đông Thục Lan bị Tứ a ca nặng chừng năm mươi cân áp dưới thân thì vẫn còn cảm giác, đang nhập nhèm buồn ngủ nên ý nghĩa đầu tiên của nàng là bị bóng đè, miễn cưỡng bắt mình phải mở mắt thì thấy một bóng đen đang chuyển động trước mắt. Nàng cũng không thèm nghĩ nhiều, vung nắm đấm tay phải lên tính lưu cho đối phương một đôi mắt gấu mèo, nhưng đến nửa đường thì bị chặn lại, tay còn bị kéo lên quá đỉnh đầu; bây giờ đến lượt cong chân lên, tính đạp ra công kích trọng điểm yếu hại giữa hai chân của nam nhân, nhưng rồi lại bị một cái chân cường tráng khác áp chế, không thể động đậy nổi; há miệng định kêu thì lại bị một bàn tay bịt lại, Thục Lan rất không khách khí ngoạm một miếng, sau đó nhắm ngay vùng eo phải của người nọ mà vung tay trái đang không bị kiểm soát lên đấm một quyền…Cứng quá! Ngón tay của nàng cũng phát đau, giấc mơ này đúng là thật quá mà! Ngay cả đau cũng có thể cảm giác được!
Dận Chân vừa bực mình vừa buồn cười, không ngờ đây lại là một chú mèo hoang, biết cắn người! Buồn cười hơn là cắn người xong còn không chịu tỉnh! Tứ a ca mang chút tâm lý trả thù mà nhắm ngay xương quai xanh của Thục Lan cắn nhẹ xuống một cái. Cuối cùng ánh mắt của nữ nhân dưới thân cũng thanh tỉnh, hừm, còn mang theo một ngọn lửa nhỏ bất bình: “Ngươi có biết phá giấc mơ đẹp của người khác là
hành động rất vô nhân đạo không?”
“Nhưng ngươi tỉnh rồi.” Hắn cười nhẹ. Kỳ cảnh núi băng tan chảy, nhất thời khiến cho một tòa núi băng khác bị mê hoặc, tú miệng khẽ nhếch, tựa như mời mọc. Thấy bộ mặt ngu ngơ của Thục Lan, cổ Dận Chân bật ra tiếng cười, ngực rung rung, đưa tay che đi đôi mắt đang mở đặc biệt to kia rồi dùng miệng phủ lên đôi môi hấp dẫn, bắt đầu quấn lấy cái lưỡi thơm tho.
Ý thức được đêm nay Tứ Tứ tựa hồ có phần nhiệt tình, giở trò véo nàng còn hơi đau, khiến cho Đông Thục Lan cũng sinh ra một chút cảm giác hưng phấn. Có lẽ nàng cũng nên buông thả một chút. Nàng mang tâm lý dò xét khẽ cắn vào đầu lưỡi của hắn, đổi lại là một cái động thân mang tâm lý trả thù khiến cho mỗ sắc nữ thiếu chút nữa kêu lớn ra miệng, không dám lưu lại dấu hôn ở trên cái cổ kia (nam nhân vô cùng sĩ diện, đặc biệt là loại nam nhân luôn thích diễn vẻ lạnh lùng kiểu này) nên chỉ có thể oán hận mà cắn một cái lên vai hắn, cuối cùng lại bị Tứ Tứ tét một cái vào cái mông nhỏ mịn. Tần suất trả thù của hai người cứ như sóng sau đè sóng trước. So với lần trước khi mà hai người đều không mấy tập trung, thì lần này cả hai đều có vẻ chuyên tâm nhiệt tình hơn hẳn, việc lăn lộn trên giường này cũng tâm đầu ý hợp hơn rất nhiều.
Trăng sáng khoan thai bước từng bước rời đi, hai người trên giường chiến đấu càng ngày càng hăng say, mãi cho đến khi bên ngoài có nhiều người qua lại nhắc nhở Tứ bối lặc đã đến giờ phải đứng dậy.
Nhìn thấy vị Tứ a ca nào đó tinh thần vẫn tỏa sáng đứng thay triều phục, vẻ mặt Đông Giai Thị Thục Lan đang hấp hối nằm lỳ ở trên giường lộ vẻ sầu thảm: “Đây còn là người không? Hắn cũng không cần ngủ sao?” Hoàn toàn quên mất thân làm vợ hẳn là phải đứng dậy thay quần áo cho trượng phu.
Lời này đổi được một ánh mắt cười nhạo của Tiểu Thúy: “Tiểu thư, người không nghĩ nữa thì hơn, nói thế nào Tứ gia cũng là thân thể của người luyện võ, người sao có thể so bì được. Nghe nói năm đó khi hành quân đánh giặc còn có cả ghi chép nói rằng suốt năm ngày đêm Tứ gia đều không chợp mắt nữa.”
Dận Chân rửa mặt súc miệng xong quay lại thì thấy Đông Thục Lan đang cười tươi dùng hai tay nắm chặt mạn giường, chỉ vươn cái đầu ra ngoài, hắn tâm tình tốt vỗ vỗ lên đầu nàng, giống như chơi đùa với chó con, “Hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong liền xoay người vào triều, khiến cho Tiểu Thúy đứng một bên cười trộm.
Mỗ Lan ở sau lưng hắn làm mặt xấu, thầm nghĩ trong lòng, không khiến ngươi nói, ta tự biết phải nghỉ ngơi cho tốt! Mấy kẻ như ngươi, ỷ vào tuổi trẻ liền liều mạng, về già ắt chịu khổ.
“Tiểu thư, có cần nô tỳ đến chỗ phúc tấn báo lại không?”
“Không cần, ta tắm rửa một cái, thỉnh an xong rồi sẽ về nghỉ ngơi, nếu không có người lại nói mấy lời khó nghe.”
“Dạ.”
“Nhưng mà chắc hôm nay phải phiền ngươi cho ta vịn một chút thôi. Ta bây giờ eo lưng ê ẩm, chân như nhũn ra, toàn thân đều khó chịu.”
“Theo nô tỳ thấy, đều do tiểu thư thiếu rèn luyện mà thành.” Những lời này rất thành công đem về cho Tiểu Thúy một cái lườm nguýt.
“Còn không mau đi chuẩn bị nước tắm cho bản tiểu thư?!” Chỉ có điều, bây giờ Đông Thục Lan còn đang làm ổ trên giường, một chút khí thế của thứ phúc tấn cũng chẳng có mảy may.
Nhờ cố gắng của Tứ a ca, vào một ngày mới sau đêm thất tịch, ở một góc hẻo lánh trong phủ Tứ bối lặc, mỗ sâu gạo kiêm mọt sách hiếm khi không đến thư phòng lại lãng phí một ngày dài lập ổ trên giường của mình, đầu tiên là hạ lệnh truyền cơm, cuối cùng là tìm đến Chu Công đánh cờ.