Khác với bên ngoài đang sôi sùng sục, trong phủ Tứ bối lặc lại tương đối bình tĩnh, nếu mọi chuyện đã định thì điều duy nhất có thể làm bây giờ là nghĩ xem ai nên ra mặt. Ô Lạp Nạp Lạt Thị thân là đích phúc tấn, lại có đại a ca, vậy nên địa vị sẽ không chịu chút tổn hại nào, kể cả vị công chúa Triều Tiên kia có vào cửa thì tối đa cũng chỉ có thể làm trắc phúc tấn. Nếu Ô Lạp Nạp Lạt Thị nghênh chiến mà không may thua thì dường như sẽ tổn hại mặt mũi của Tứ bối lặc. Cho nên, sau khi mọi người thương thảo xong xuôi liền cho ra đáp án như bên ngoài phỏng đoán – bước đầu tốt nhất cứ để Niên trắc phúc tấn ra mặt. Hơn nữa xem tình hình này thì khá chắc chắn Khang Hi cũng sẽ đến xem náo nhiệt.
“Tiểu thư, người thấy Niên trắc phúc tấn có bao nhiêu phần thắng?” Tiểu Thúy thấy Đông Thục Lan đọc được một đoạn đã khép sách lại, nhắm mắt dưỡng thần, liền đem nghi vấn của mình hỏi ra miệng. Khụ, chủ tử các viện bây giờ đều coi tiểu thư nhà nàng như thầy bói, không phải tiểu thư chỉ đánh cược thắng một lần vào năm ngoái thôi sao, vậy mà đại nha hoàn bên người trắc phúc tấn cứ liên tục tới tìm nàng. Với lại chuyện này thì sao có thể xem tướng mà đoán thắng thua? Cho dù có đoán ra được, chắc chắn tiểu thư cũng không tự nguyện dây vào mớ bòng bong này.
“Phần thắng gì?” Thục Lan mở mắt ra.
“Chính là chuyện Niên trắc phúc tấn cùng công chúa Triều Tiên tranh tài lần này. Cả kinh thành đều đang truyền nhau.”
“Tranh tài gì?”
“Còn tranh tài nào nữa? Hai bên đều là tài nữ có tiếng, đương nhiên là sẽ đấu cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, đủ các loại tài nghệ.”
“Ồ tài nữ! Không biết là nước mấy phần(*)? Nếu khoảng cách giữa các nàng không rõ ràng như chữ viết bút lông của bản tiểu thư đặt cạnh chữ viết bút lông của phúc tấn thì kết quả của cuộc so tài này sẽ hiển nhiên phụ thuộc vào việc bối lặc gia có muốn thắng hay không thôi.”
(*) Đọc tiếp sẽ hiểu =))
“Hả?” Tiểu Thúy có phần mơ hồ: “Tiểu thư, nước cái gì phần cơ?”
“Chính là tài nữ đó. Không phải đều do người ngoài thổi phồng lên sao? Ra ngoài nhiều, thi từ nhiều, được người bình phẩm nhiều thì đương nhiên sẽ nổi tiếng. Nước ở đây giống như trong “rượu trộn nước” vậy, không thể nhìn mà nói trước được có bao nhiêu phần thực tài. Nếu ta là Niên thị thì bây giờ ta sẽ cấp tốc cho người đi thu thập chữ viết, thi từ cùng những bức họa của vị công chúa kia, nếu chênh lệch không quá lớn thì có thể vô ưu mà làm những gì nên làm.”
“Nô tỳ không rõ.”
“Trong thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, chỉ trừ mỗi “kỳ” là có thua thắng rõ ràng, còn lại những thứ khác đều vô cùng mơ hồ, không có quy định rạch ròi thắng thua. Ví dụ như chữ viết bằng bút lông, nếu như lấy chữ của ta so với phúc tấn thì đương nhiên không có gì để nói, thế nhưng khi đặt chữ của hai người thực lực tương đương nhau vào cùng một chỗ để so sánh thì sở thích cá nhân của người so sánh sẽ chiếm một phần rất lớn trong việc phân định thắng thua. Hắn có thể nói chữ của ngươi thiên về mềm mại, hay nói chúng thiên về cứng cỏi. Ngươi sẽ không phản bác được, bởi căn bản cũng đâu có luật nào quy định rõ ràng.” Đông Thục Lan thấy Tiểu Thúy vẫn còn chút khó hiểu liền thầm thở dài, nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi ngốc nghếch. Nhưng mà ngốc một chút cũng không sao, mặc dù khi nói chuyện có hơi mệt nhưng rất hợp để giữ bên người. “Ta nói rõ ràng hơn là được. Ví dụ như khi nghe hát thì tiểu thư ta thích nghe những khúc anh hùng ca, còn ngươi lại thích nghe những điệu hát dân gian vùng Giang Nam. Khi hai người đàn hai thể loại khác nhau, không kể đến họ đàn hay hay dở, ta sẽ cảm thấy dân ca Giang Nam không đủ khí thế, ngươi sẽ cảm thấy anh hùng ca quá bi tráng, trên thực tế thì đây là hai thể loại nhạc khác nhau nên không thể đem ra so sánh được, thế nhưng nếu cho bỏ phiếu không phải ngươi sẽ chọn vị nhạc công đàn khúc dân ca Giang Nam sao?”
Tiểu Thúy hơi do dự gật đầu. Nàng dường như đã hơi hiểu ra: “Ý của tiểu thư là…”
“Đạo lý của những thứ kia cũng như vậy, không có tiêu chuẩn rõ ràng để xác định tốt xấu, cuối cùng thì tốt xấu hay thắng thua đều nằm trong tay những người bình phẩm. Cũng giống như chữ viết vậy, đều cùng một nguyên mẫu nhưng mỗi người sẽ có một phong cách viết khác nhau.”
“Tiểu thư!” Tiểu Thúy có chút bất mãn, “Bối lặc gia chắc chắn sẽ không biết hối lộ những người bình phẩm để làm chủ đợt so tài này đâu!”
“Đừng kích động, đừng kích động. Tư tưởng của bản tiểu thư hắc ám đến vậy sao? Ý của ta là cuộc so tài này còn phụ thuộc rất nhiều vào yếu tố may mắn, việc sở thích cá nhân của người bình phẩm đóng một vai trò rất quan trọng là không thể phủ nhận.”
“Tiểu thư thứ lỗi.” Tiểu Thúy cúi đầu.
“Còn nữa, chuyện hối lộ người bình phẩm cũng không cần gia đi làm.”
“Tiểu thư!” Tiểu Thúy lại ngẩng khuôn mặt bánh bao lên.
“Nếu như bối lặc gia có ý muốn cưới vị công chúa Triều Tiên này vào cửa thì chắc chắn trắc phúc tấn phải thuận theo
ý của gia. Nếu như gia không muốn cưới công chúa mà trắc phúc tấn lại thắng thì đương nhiên gia sẽ vui vẻ, thế nhưng rủi như nàng thua, phủ Tứ bối lặc vẫn còn đầy chỗ, tùy tiện nhét vị công chúa này vào một viện là xong, nhưng mà Lý trắc phúc tấn lại sắp sinh tiểu a ca nên rất có thể Niên trắc phúc tấn sẽ bị thất sủng một thời gian khá dài sau đó. Còn một điều không thể phủ nhận là người ngoài sẽ đồn đại bối lặc gia cũng có ý với mĩ nhân cho nên mới để cho trắc phúc tấn cố ý thua, mặc dù chúng ta đều biết đây không phải là sự thật nhưng miệng lưỡi người đời vốn đáng sợ, không phải sao? Mặt khác, nếu như Đại a ca thật sự có lòng với mỹ nhân Triều Tiên kia thì chỉ cần một người nói nhỏ cho hắn chuyện lần này, hắn sẽ tự khắc cho người đi lo liệu. Vậy nên ta mới nói vụ tranh tài nhàm chán này hoàn toàn dựa vào gia có thật sự muốn thắng hay không.”
“Tiểu thư, vậy người xem gia…”
“Ngươi vốn ngốc hay hôm nay bị đập đầu vậy hả? Bối lặc gia có tâm tư gì thì cũng là chuyện giữa bối lặc gia và Niên trắc phúc tấn, chúng ta ở ngoài xem vui là được rồi, đừng có thấy ít mà kiếm thêm chuyện rước họa vào thân.”
“Tiểu thư răn dạy phải, lần sau Tiểu Thúy không dám nữa.” Tiểu Thúy vội vàng quỳ xuống.
“Địa vị của tiểu thư ta thế nào ngươi cũng đã rõ, cứu được ngươi một lần nhưng chưa chắc đã cứu được lần thứ hai.”
“Nô tỳ hiểu tấm lòng của tiểu thư.”
“Biết rồi thì đừng quá tốt với bên ngoài. Vở kịch này nếu không liên quan gì đến chúng ta thì cứ đứng bình tâm một bên uống trà, cắn hạt dưa mà xem. Ít mò mẫm tâm tư người khác thôi, đừng để chưa già đã yếu.”
“Dạ.” Sau khi Tiểu Thúy đoán ý qua lời nói và sắc mặt một lát liền vừa hỗn loạn vừa hưng phấn nịnh nọt: “Tiểu thư, người bên ngoài đang nói với nhau nếu tiểu thư ra mặt nghênh chiến cô công chúa Triều Tiên kia thay cho Tứ bối lặc phủ thì bọn họ nhất định sẽ cược người thắng.”
“Nếu là ta thì phân thắng thua càng đơn giản. Cầm: ta căn bản không biết; thi: đem mấy chữ viết bút lông của ta ra thì trừ phi có người trợn mắt nói dối, chỉ hươu bảo ngựa, nếu không thắng bại sẽ rất rõ ràng; kì: không biết chơi cờ vây; còn lại họa: tranh ta vẽ nói không chừng chỉ có đại a ca chưa đầy một tuổi biết thưởng thức, chỉ tiếc là sẽ chẳng có ai mời nhóc ấy đi làm người bình phẩm. Đúng rồi, nhóc ấy biết nói chưa?” Thục Lan nhớ đến Hoằng Huy, thuận miệng hỏi một câu.
“Nghe nói đã biết gọi người khác.” Tiểu Thúy hơi đen mặt, hình như chưa thấy ai đem điểm yếu của mình nói ra một cách hùng hồn như tiểu thư nhà nàng.
“Thông minh lắm sao?”
“Cũng bình thường, nhưng mà có vẻ như tiểu thư không mấy nhiệt tình với đại a ca của phúc tấn.” Tiểu Thúy cẩn thận chọn từ cho thích hợp.
“Nhiệt tình quá sẽ đem đến phiền toái. Bất kể chuyện gì cũng không nên quá nhiệt tình.” Thục Lan đưa mắt quanh thư phòng nhỏ của mình, hài lòng gật đầu một cái: “Nếu hiện giờ không lo thiếu sách đọc thì cũng không cần phải vác thêm vài thứ phiền toái vô vị lên người.”
“Chỉ sợ tiểu thư không đi tìm phiền toái thì phiền toái cũng sẽ tự tìm tới tiểu thư người.”
“Trù ẻo ta ít thôi. Bối lặc gia biết ta không hiểu mấy thứ thi từ ca phú học đòi văn vẻ gì đó, tài cưỡi ngựa của ta thế nào hắn cũng biết rõ mồn một. Ta văn không tài, võ không giỏi, hơn nữa trận tỷ thí lần này là khẩu dụ của Hoàng thượng, Thánh thượng nhất định sẽ đến tận nơi để xem, bằng với thân phận của ta thì vẫn chưa có tư cách để gặp mặt vua. Trừ phi bối lặc gia muốn làm mất mặt Triều Tiên bằng việc đưa một kẻ vô luận là thân phận hay tài nghệ đều kém công chúa Triều Tiên một khoảng rất xa ra tỷ thí với nàng. Ta nghĩ cho dù đương kim Thánh thượng không có mặt ở đó thì gia cũng sẽ không xúc động đến vậy, điều này không hợp với cách đối nhân xử thế của ngài. Vậy nên…” Đông thứ phúc tấn đậy nắp quan tài cho cuộc nói chuyện này, kết luận: “Tiểu Thúy, dâng trà lên, chúng ta tiếp tục xem diễn.”
“Dạ.” Tiểu Thúy đáp, không có lòng tin như tiểu thư nàng, không thể phủ nhận là kể từ sau khi bối lặc gia đến chiếm thư phòng ở Hinh Thần uyển, tất cả mọi người trong viện đều không thanh nhàn như trước.