A Q đồng học buông sách xuống, ba năm trời gìn gìn giữ giữ nhưng đã hỏng rồi thì cũng không thể thay đổi được gì, bây giờ nàng chỉ có thể nhìn về phía trước, bỏ công chép lại một lần, nói không chừng còn có thể ôn cố tri tân. Nàng bỗng nhiên lại nhớ đến câu nói rất nổi tiếng ấy, chỉ có điều ngay đến nàng cũng không ngờ một câu nói về sự cần kiệm lại có tác dụng ở nơi này. Trở lại vấn đề chính, nếu nàng tác phong thong thả, không vội vàng thì không chừng cũng phải tốn đến hai ba năm để sao chép.
Lúc trước Đại tổng quản Khoa Nhĩ Khắc đã rất nhanh nhẹn cho người mang bàn cùng giá sách đến, rồi hỏi thứ phúc tấn có muốn mua lại sách mới hay không. Chỉ tiếc lúc ấy Thục Lan còn đang trong cơn giận dữ, dùng một câu “không nhọc ngài lo lắng” tiễn người ra về.
Tiểu Thúy thấy thế vội vàng kéo Khoa Nhĩ Khắc ra khỏi thư phòng, giọng hối lỗi: “Tổng quản đại nhân thứ lỗi, tâm trạng tiểu thư đang không tốt cho nên tính tình cũng không được ổn định cho lắm, ngài ngàn vạn đừng để trong lòng. Còn chuyện mấy quyển sách trên giá thì kỳ thật tổng quản đại nhân cũng không cần bận tâm làm gì. Suy cho cùng cũng là tiểu thư xui xẻo, bối lặc gia đập cái nào không đập lại chọn trúng cái giá sách ấy. Mấy quyển sách trên đó đều là bút tích của tiểu thư, bên ngoài không có bán.”
“Hóa ra là như vậy, khó trách thứ phúc tấn…” Khoa Nhĩ Khắc gật đầu thông cảm.
“Nếu như Tổng quản đại nhân ngại gia chưa vừa lòng thì có thể quay lại hỏi xem tiểu thư thích những quyển sách gì, rồi lên danh sách cho người đi mua, như vậy là đẹp cả đôi đường. Ngài thấy thế nào?”
“Vẫn là Tiểu Thúy cô nương suy nghĩ chu đáo, ta xin cảm tạ trước.” Khoa Nhĩ Khắc liền chắp tay.
“Tổng quản đại nhân quá khách khí rồi.” Tiểu Thúy cũng vội vàng đáp lễ.
Đêm đó, Khoa Nhĩ Khắc liền đem đầu đuôi câu chuyện hồi báo lại cho Dận Chân nghe, Tứ a ca không nói năng gì, chỉ phất tay cho phép hắn lui xuống.
Vì thế Đông Thục Lan được an tâm chép sách, Tiểu Thúy cũng nhớ ra bối lặc gia phải đi trao trả công vụ, chắc cũng tốn thời gian hai ba ngày, tiếp qua năm sáu ngày nữa các chủ tử trong phủ cũng đi hết, tiểu thư nhà nàng chắc phải bỏ qua cơ hội đi Nhiệt Hà lần này rồi. Một ngày, rồi hai ngày, không ngờ mười ngày trôi qua, các chủ tử trong phủ vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích, lẽ nào tiểu thư nhà nàng có thể cùng đi? Nhất thời Hinh Thần uyển náo loạn thành một đoàn.
Một ngày sau khi bạn học Thục Lan hết hạn cấm túc thì đại đội cũng xuất phát, thời điểm quá khéo khiến cho người ta hoài nghi rằng có phải Tứ bối lặc vẫn luôn đặc biệt đợi bà xã của mình hay không? Điều tất nhiên là trong nhóm người đang hoài nghi này không bao gồm Đông Giai Thị Thục Lan. Một con người đến bóc vỏ còn không tự làm, sinh nhật cũng không tự nhớ thì sao có thể chú ý tới những chuyện kiểu như Tứ Tứ có chờ nàng hay không, cho dù nàng có nghe được phong thanh thì e rằng cũng sẽ cho đó là mấy lời không đáng tin của đám người hay ghen tị. Nàng chắc chắn không tồn tại hứng thú nghiên cứu hay bới móc mấy vấn đề siêu nhàm chán không chút thực dụng như ‘Rốt cuộc trong lòng Tứ a ca mình quan trọng tới mức nào’. Nếu rảnh như vậy thì nàng thà lấy sách ra đọc còn hơn.
Thân là một thành viên của chuyến đi chơi Nhiệt Hà, trong cảnh trời trong nắng ấm, miệng hàm hương mai, bạn học Đông Thục Lan không chịu ngồi mà nằm cong cong vẹo vẹo trên chiếc đệm gấm đặt trong xe ngựa, thỉnh thoảng khi nhàm chán cùng cực lại đưa mắt ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh. Tiểu Thúy ngồi đối diện thì vẫn đang chăm chỉ thêu thùa, giữa hai người có một chiếc kỷ trà, dư dả để đặt một bàn cờ vây. Đánh cờ là trò chơi cho hai người, đánh cờ mà gặp được kỳ phùng địch thủ cũng là một trong những chuyện khiến người ta hưng phấn nhất, đáng tiếc kỳ nghệ của Tiểu Thúy thối đến mức Thục Lan còn không buồn mở miệng mời vì nó sẽ làm nàng đau đầu một phen.
Cảnh nông thôn hiện ra sau khi rời kinh thành nói thật không khác gì ba trăm năm sau. Cùng lắm là đường đất biến thành đường bê tông, bên đường thêm ra mấy cái cột điện mà thôi. Thục Lan thầm đánh giá quang cảnh xong thì càng cảm thấy nhàm chán. Được cái mặt đường này cũng coi như bằng phẳng, xe ngựa đi không quá xóc nảy mà chỉ khẽ khàng lay động, hơn nữa còn có gió hiu hiu từ bên ngoài thổi vào, tất cả khiến cho mí mắt Thục Lan bắt đầu đánh nhau. Chu Công tới chơi, muốn cùng nàng đánh cờ rồi. Tiểu Thúy thấy vậy thì sợ nàng bị lạnh, vội vàng đắp một tấm chăn mỏng lên người nàng.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại đột ngột khiến cho cái trán Tiểu Thúy hôn thân mật với thùng xe, thắt lưng Thục Lan thì đập vào chiếc kỷ trà, bên ngoài tiếng người hô ngựa hí hỗn loạn. Thục Lan đầu óc choáng váng, nhất thời tưởng rằng bản thân trở về hiện đại, nửa đêm ngồi trước máy vi tính xem phim cao bồi miền Tây nước Mĩ rồi không cẩn thận ngủ thiếp đi. Nhưng mà nàng nhớ rõ bản thân không hề thích xem mấy phim cao bồi mà, sao có thể…?
Đông Thục Lan bỗng cảm thấy một đống nước lạnh tạt vào mặt, nàng giật mình lạnh run rồi hoàn toàn thanh tỉnh, đối diện với nàng là Tiểu Thúy mặt mày hổ thẹn, trong tay phải vẫn đang cầm một cái chén, “Nô tỳ đáng chết…”
Thục Lan vỗ vỗ vào vai của nàng trấn an: “Ngươi làm thế rất phải, thời điểm
đặc biệt phải dùng đến cách thức đặc biệt.” Nói xong, nàng tùy ý lấy tay áo ra lau mặt, sau đó len lén nhấc góc rèm cửa sổ lên, nhìn ra ngoài đánh giá tình hình.
Tiểu Thúy đề phòng cao độ, hai tay nắm chặt lấy góc áo của tiểu thư nàng.
Đông Thục Lan nhìn ra ngoài thì thấy mấy cỗ xe ngựa đã được xếp thành vòng, có thân binh vây xung quanh, vị trí xe ngựa của nàng coi như không tệ, có thể thấy được ít nhiều, bảo vệ hai bên Dận Chân là Lỗ Thái cùng Chu Lan Thái, ba người đều không xuống ngựa. Đứng đối diện bọn họ là một đám người trang phục bình dân, trang phục bọn họ đang mặc rất giống những vai diễn nông dân hay người làm công trong phim cổ trang trên ti vi, vũ khí trong tay nhìn cũng rất cũ kĩ, tóm lại là không thể đánh đồng với hình tượng những nhân vật võ lâm mà Thục Lan thấy trong phim. Chỉ tiếc nàng ở quá xa nên không thể nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Thấy tiểu thư buông rèm xuống, Tiểu Thúy vội hỏi: “Tiểu thư, bên ngoài thế nào rồi?”
“Còn chưa đánh nhau. Hi vọng đây chỉ là sơn tặc bình thường, ném ra chừng mấy lượng bạc là có thể giải quyết xong xuôi.”
“Bối lặc gia sẽ không làm như vậy.”
“Ta biết, chắc chắn là đánh rồi. Ta chỉ mong chúng không phải là thế lực phản Thanh phục Minh, đám ô hợp thì chúng ta không sợ, chỉ sợ những kẻ có chút bản lĩnh như vậy thôi.” Vừa nói, Thục Lan vừa lấy từ trong một cái rương nhỏ ra khẩu hỏa súng năm đó thắng được từ chỗ Cửu a ca, “Thấy tiểu thư ta sáng suốt chưa?”
Tiểu Thúy liều mạng gật đầu, tiểu thư không hổ là người đoán trước được tương lai.
Lên đạn xong xuôi, nàng lại lén vén rèm lên nhìn một chút, vẫn chưa đánh. Thục Lan thấy sắc mặt Tiểu Thúy có phần không tốt thì bắt đầu nói chút chuyện phiếm để dời lực chú ý của nàng sang việc khác, giúp nàng bớt sợ hãi: “Tiểu Thúy, ngươi thử đoán xem bên ngoài là sơn tặc hay phản tặc?”
“Tiểu Thúy mong chúng chẳng là ai trong số đấy.”
“Cứ đoán bừa xem.”
“Nếu như chỉ có mấy người thì chắc không phải là sơn tặc, sơn tặc đều tụ tập nhiều người rồi chiếm núi xưng vương không phải sao?”
“Về phần thế lực phản Thanh phục Minh… Đài Loan đã thu hồi rồi, vị Chu Tam thái tử gì đó hình như cũng đã bị chém đầu từ hai năm trước, nghe nói vụ việc này còn vô cùng chấn động.”
“Đúng vậy.” Tiểu Thúy gật đầu khẳng định.
Những việc không rõ ràng trong dã sử ngoài liên quan đến Tứ Tứ thì còn liên quan đến đám người của Lã tứ nương, có điều vụ Văn tự ngục(*) không phải đợi sau khi Tứ Tứ lên làm Hoàng đế mới gây náo động sao? A đúng rồi, Thục Lan vỗ đùi, còn có một Bạch liên giáo. Bất kể là trong Hoàn Châu cách cách hay hệ liệt Thập Lục a ca của Cổ Linh đều có đề cập tới.
(*) Chỉ những vụ án mà nhà cầm quyền nhắm vào giới sĩ phu. Viết không cẩn thận có mùi phản động là *tạch*
“Bạch liên giáo?” Lực chú ý của Tiểu Thúy rất thành công bị lái sang hướng khác.
“Ừ, nghe nói tiền thân của Bạch liên giáo chính là Minh giáo. Mà Chu Nguyên Chương – khai quốc hoàng đế của Đại Minh triều ngày trước cũng xuất thân từ Minh giáo.”
“Oa.” Tiểu Thúy khẽ hô lên kinh ngạc, tiểu thư biết thật nhiều thứ.
Nhắc tới Minh giáo, bạn học Đông Thục Lan không thể không nhớ tới tác phẩm Ỷ Thiên Đồ Long ký nổi tiếng của Kim Dung đại hiệp. Khi nàng đang hăng hái bừng bừng định kể lại tác phẩm kinh điển này cho Tiểu Thúy nghe thì bên ngoài truyền đến tiếng binh khí va chạm, xem ra cuối cùng cũng đánh rồi. Nỗi khổ tâm của bạn học Thục Lan đều trôi theo dòng nước, thế nhưng thần kinh của Tiểu Thúy lại rơi vào trạng thái khẩn trương cao độ.
Tiểu Thúy nhìn qua vẻ mặt tự nhiên của tiểu thư nhà nàng mà thấy bội phục vô cùng, “Tiểu thư, người không sợ sao?”
“Có cái gì phải sợ?” Đông Thục Lan tròn mắt, chỉ cần bọn họ không chạy lên xe chém nàng thì không có gì để sợ cả. Lỗi cũng tại mấy trò chơi chiến đấu hay phim ảnh thời hiện đại càng ngày càng thật, càng ngày càng bạo lực, bạn học Thục Lan đã sớm được hun đúc đến mức có phần miễn dịch rồi. Dĩ nhiên điều này không có nghĩa là nàng dám ra tay giết người, đối tượng duy nhất nàng dám hạ dao chỉ là mấy con cá không răng, ngay cả gà nàng còn không dám giết. Vậy nên giá trị của khẩu hỏa súng này được biểu hiện bằng cách nào bây giờ vẫn là một dấu hỏi, điều duy nhất có thể khẳng định là nó tuyệt đối sẽ không được dùng vào việc giết người.
Tiểu Thúy cũng bị thái độ này đánh lừa, trong lòng nàng tiểu thư đã thăng lên một cấp bậc hoàn toàn mới: “Tiểu thư, người quá dũng cảm!”