Dận Chân quả nhiên giữ lời, chưa đầy hai ngày sau hắn đã mang theo Thục Lan đến bờ sông câu cá. Điều duy nhất khiến Đông Thục Lan khó hiểu là Tứ Tứ chỉ dẫn theo một mình nàng chứ không tổ chức như một hoạt động tập thể. Ông trời ơi, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được sắc mặt của đám nữ nhân sau khi nghe tin, vì cuộc sống yên ổn trong tương lai, có vấn đề gì cần thiết phải hỏi ngay.
“Bối lặc gia, thiếp thân tưởng đây là hoạt động tập thể.”
“Nàng không thích chỉ hai chúng ta ra ngoài chơi sao?” Dận Chân quăng cho Thục Lan một cái liếc mắt.
“Ta thích một cuộc sống yên ổn hơn.” Thục Lan lầu bầu tự nói.
Giọng nàng tuy nhỏ nhưng vẫn bị người nào đó nghe thấy được, mặt Dận Chân hiện vẻ không vui: “Có ý gì?”
“Không có.” Người nào đó vội lắc đầu, nói sai rồi. Có lẽ Tứ a ca chỉ mang ý tốt mà thôi, không khí vui vẻ đều bị nàng phá hỏng hết cả. Dù sao đi cũng đi rồi, bây giờ mới lôi vấn đề này ra bàn cũng chẳng giúp được gì. Nghĩ vậy mỗ Lan vội vàng lái sang chuyện khác: “Kĩ thuật câu cá của bối lặc gia thế nào?”
“Tốt hơn nàng. Có muốn nhân cơ hội này học câu cá luôn không?”
Người nào đấy chỉ lắc đầu: “Thiếp thân chịu trách nhiệm ăn là được rồi.”
Chu Lan Thái đi phía trước bỗng dưng lảo đảo, thành công nhận được một cái nhìn khinh bỉ từ phía Lỗ Thái. Hắn có chút không phục, nhịn không được lên tiếng: “Nếu như thứ phúc tấn muốn ăn cá thì cho phòng bếp làm lúc nào chẳng được, cần gì phải đích thân ra ngoài câu cá?”
“Cá của phòng bếp không đủ tươi.”
“Không đủ tươi?” Sắc mặt Dận Chân lần nữa trầm xuống, chẳng lẽ người thu mua của phòng bếp dám cả gan làm loạn mua hàng kém chất lượng?
“Ừm. Ăn cá sống thái lát thì phải lấy thịt ngay tại chỗ mới ngon.”
“Cá sống thái lát?” Chu Lan Thái có chút mờ mịt, tách chữ ra thì hắn hiểu, nhưng khi hợp lại…chẳng lẽ là nghĩa trên mặt chữ?!
“Ý nàng là cá thái lát sao? Ta còn tưởng nàng muốn ăn cá nướng.”
“Cá nướng? Được được, ta cũng muốn ăn!” Người nào đó lập tức thuận gió đẩy thuyền, chuyện tốt tự động tìm tới cửa lẽ nào lại từ chối.
Thấy nữ nhân nào đó chỉ cần nhắc đến ăn là tinh thần phấn chấn, các nam nhân đều câm nín. Sau khi Dận Chân lệnh cho mọi người xuất phát đến một nhánh sông không xa Thừa Đức sơn trang, mỗ nữ nhân hưng phấn bắt đầu hoa tay múa chân phân công nhiệm vụ, “Hai người các ngươi chịu trách nhiệm nhặt củi, mấy người các ngươi chịu trách nhiệm nhóm lửa, mấy người các ngươi chịu trách nhiệm xử lí cá, hai người các ngươi chịu trách nhiệm câu cá…” Mỗ Lan quá mức hưng phấn, vung tay chỉ thẳng vào mũi Dận Chân. Nàng vội vàng thu tay lại, xấu hổ cười cười, “Chỉ…chỉ nhầm rồi.”
Nàng đúng là quá mức hưng phấn! Dận Chân lắc đầu rồi lệnh cho Đại Nhi Cách cầm dụng cụ câu cá đi theo hắn, Chu Lan Thái thấy vậy cũng xách cần câu theo sau.
Về phần Đông Thục Lan, phân công xong xuôi liền cùng nhóm ma ma đi kiếm ốc để chuẩn bị phối đồ ăn. Nhưng mà sau khi Lỗ Thái dựng xong đống lửa, bạn học Thục Lan ăn xong nửa bát ốc, ngay cả bóng dáng một con cá quèn cũng không thấy đâu, nàng không khỏi nổi lên nghi ngờ nghiêm trọng với kĩ thuật câu cá của Tứ Tứ: “Lỗ Thái, Tứ bối lặc thật sự biết câu cá sao?”
“Tứ bối lặc biết câu. Có điều…”
“Có điều…?” Thục Lan có dự cảm không lành.
“Có điều từ trước tới nay chưa ai thấy gia câu lên được con cá nào.” Lỗ Thái rất trung thực.
Đông Thục Lan xám mặt nhưng vẫn không chịu từ bỏ ý định: “Chu Lan Thái cũng vậy sao?”
“Thuộc hạ không rõ lắm.”
Đông thứ phúc tấn khịt mũi, nói chắc chắn: “Xem ra gia là người rất ghét ăn cá!”
“Sao lại vậy?” Tiểu Thúy khó hiểu. Mấy người đứng xung quanh cũng dựng thẳng tai nghe ngóng.
“Nghe nói người nào càng thích ăn cá thì càng câu được nhiều cá.”
“Có chuyện đó sao?” Mọi người cực kì hoài nghi, cái này chưa thấy ai nói qua bao giờ.
“Tiểu Thúy.” Vì cá sống thái lát, người nào đó đưa ra một quyết định trọng đại: “Ngươi đi canh Chu Lan Thái, ta ra chỗ gia xem sao.”
“Cái này sẽ có tác dụng chứ?” Tiểu Thúy vẻ mặt nghi ngờ.
Đông Giai Thị Thục Lan nói gì làm nấy, tay cầm theo bát ốc trong miệng ngậm cây tăm, nhanh nhảu chạy đến tảng đá lớn bên cạnh chỗ Dận Chân câu cá, đem Đại Nhi Cách đá sang một bên giúp việc cho Lỗ Thái.
Trước mắt đám hạ nhân đang giữ lửa trại bỗng hiện lên một cảnh tượng duy mĩ: Tứ bối lặc mặc thường phục màu xanh đậm nhíu mày ngồi ngay ngắn trên tảng đá, trong tay nắm chặt cần câu, thứ phúc tấn ngồi bên cạnh trên đùi đặt một cái bát nhỏ, cúi đầu lấy tăm nhẩy ốc ăn sau đó đem vỏ ném vào lòng sông. Nàng trong lúc miệng bận nhai vẫn thỉnh thoảng ngẩng đầu xem xét tình hình câu cá của Tứ gia, mà Tứ bối lặc cũng thỉnh thoảng quay sang cùng thứ phúc tấn “nhìn nhau trìu mến”. Nếu đám hạ nhân đến gần quan sát thì có thể nhìn thấy khóe miệng đang giật giật của Tứ a ca. Chỉ tiếc khoảng cách sinh ra mĩ cảm, vì vậy mà nhóm người đang tụ tập quanh đống lửa đều nhìn thấy một hình ảnh hài hòa êm ấm, hơn nữa không ai trong số họ muốn đi phá đám cảnh tượng ấy.
Thấy ốc trong bát càng ngày càng ít mà nữ nhân đáng ghét bên cạnh lại không hề có ý định cho hắn ăn cùng, Dận Chân rốt cuộc không nhịn được nói: “Ta muốn ăn.”
“Ồ.” Thục Lan vội vàng lấy tăm nhẩy một con cho hắn: “Chỉ cắn phần đầu thôi, chỗ đằng sau không ăn được.”
“Nhỏ vậy.”
“Thì đây là ốc nhỏ mà, nó vốn phải như vậy. Ăn ốc to thích thật đấy nhưng lại không thơm với tươi bằng loại này.”
“Ồ.”
“Khí trời nóng như thế này thì lũ cá phải thèm ăn mới đúng, tại sao đến giờ này vẫn chưa có con nào cắn câu nhỉ?”
Dận Chân trầm mặc: biết rồi còn nói lung tung, làm mất hết mặt mũi của gia. Có điều vì ăn nên Thục Lan cũng chẳng thèm để ý, nàng giơ cái bát ốc không lên trời quơ quơ. Lỗ Thái dũng mãnh phi thường dùng khinh công bưng một bát ốc khác vọt đến làm cho Thục Lan sợ hết hồn. Nàng đem bát ốc đưa cho Dận Chân rồi cầm lấy cần câu: “Gia có thể cam đoan là sau khi cá mắc câu ngài sẽ không để nó chạy mất chứ?”
“Được.” Người nào đó buồn bực trả lời.
Vậy nên cảnh tượng lại thay đổi:
thứ phúc tấn xoay người cầm lấy cần câu, bối lặc gia bắt đầu cúi mặt ăn ốc. Dận Chân xem Đông Thục Lan nhìn chằm chằm vào mặt sông mà không khỏi cảm khái, hắn cũng không nhớ rõ lần cuối cùng bản thân được thả lỏng nhàn nhã như thế này là bao giờ.
Mà Đông thứ phúc tấn của chúng ta lại lần nữa chứng minh tính chuẩn xác của mấy lời ngụy biện nàng tự nghĩ ra, chưa đầy nửa canh giờ đã có năm con cá mắc câu, mặc dù chúng không lớn nhưng tốc độ cắn câu nhanh chóng đến nỗi tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối. Ngay cả chỗ của Tiểu Thúy cũng đã thu hoạch được hai con cá.
Thế nhưng còn một tốc độ khác nhanh hơn nữa, đó chính là tốc độ ăn cá của Đông Giai Thị Thục Lan! Nàng để đầu bếp giết cá, cắt thành hai nửa rồi lóc xương, sau đó cho người cắt chanh, đem nước chanh tươi mới vắt lên thịt cá, rắc thêm một chút muối, lấy dao cắt miếng, cuối cùng đem miếng cá cho thẳng vào miệng trước sự kinh ngạc tột độ của những người xung quanh. Thục Lan vẻ mặt hưởng thụ nhắm tịt hai mắt lại, đã vậy còn liếm mép rồi than: “Ăn ngon quá.” Bộ dạng hưởng thụ của nàng khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước miếng.
“Tiểu Thúy, vừa rồi ta chuẩn bị thế nào ngươi nhìn rõ chưa?”
“Rất rõ ạ.” Tiểu Thúy vội gật đầu.
“Rất tốt, tất cả lũ cá đều làm như vậy cho ta.” Bạn học Thục Lan vung tay lên trời.
“Tiểu thư không để dành mấy con làm cá nướng sao?”
“Cá nướng?” Thục Lan khó xử, có phần tiếc rẻ nhìn về phía Dận Chân: “Gia, hay là về nhà rồi ăn cá nướng sau, dù sao ăn cá nướng cũng không cần quá tươi, gia thấy thế nào?”
“Nàng câu cá, tùy nàng.”
“Không đúng không đúng, không có gia hỗ trợ thì thiếp thân sao câu nổi cá. Nếu gia muốn ăn cá nướng…thì…thì…” Đông Thục Lan nhìn sang Tứ Tứ một cái, có chút đau lòng, “…nướng ba con đi. Lỗ Thái chọn mấy con nhỏ nhỏ thôi, nướng cá nhỏ có thể ăn được xương, thơm thơm giòn giòn lại không lãng phí.”
Chu Lan Thái ở một bên mặt đầy ý cười, Lỗ Thái thì nhìn về phía Tứ bối lặc chờ hắn ra lệnh.
“Cứ làm theo ý thứ phúc tấn có điều nướng hai con là được, số còn lại đều làm cá thái lát đi.”
“Rõ.”
“Bối lặc gia, đi câu cá tiếp thôi. Hôm nay có ta ở đây chắc chắn ngài sẽ bội thu. Sau này tuyệt đối sẽ không có ai dám nói ngài không câu được cá nữa!” Nói xong Thục Lan liền quay đi nhắc nhở Tiểu Thúy, hoàn toàn không nhìn thấy bộ mặt hơi ửng đỏ của Dận Chân. Đám hạ nhân cũng cúi đầu thật thấp để gia không phát hiện ra bộ mặt mang đầy ý cười của bọn họ.
“Tiểu Thúy, khi nào xử lí xong mấy lát cá thì đưa tới cho ta luôn. Các ngươi cũng có thể nếm thử, nhưng mà người nào bụng dạ yếu thì đừng ăn để tránh đau bụng, rõ chưa?”
“Dạ. Tạ ơn bối lặc gia cùng thứ phúc tấn.”
“Được rồi, đi câu cá thôi.”
Chu Lan Thái cùng Lỗ Thái ngồi bên cạnh đống lửa, ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt: một nữ nhân xinh đẹp cầm cần câu cá, bên cạnh là phu quân của nàng với đĩa cá thái lát trong lòng, thỉnh thoảng hắn đút mấy miếng cá cho nàng ăn nhưng chính mình thì không ăn nhiều lắm. Một chuyện liên tục xảy ra sau đó là cá cắn câu, thứ phúc tấn la lên một tiếng, Tứ a ca lập tức đứng dậy đón lấy cần câu, hoàn toàn quên mất đĩa cá trong lòng, mấy lát cá còn lại cứ như vậy bị ném xuống sông cho cá ăn! Đương nhiên không có ai thèm để tâm việc nhỏ nhặt ấy.
Khi mặt trời ngả về tây, mọi người chơi vẫn chưa thỏa nhưng đành phải về phủ, phúc tấn Ô Lạt Na Lạp Thị ra đón thì thấy hai tay Dận Chân trống trơn, không khỏi cười nói: “Bối lặc gia đi câu cả một ngày không biết cá đâu rồi? Thiếp thân vẫn đang chờ cá của ngài để làm đồ ăn đây.” Nàng hiểu rất rõ tài câu cá của bối lặc gia thế nào.
Mọi người rất ăn ý đưa mắt sang nhìn Đông Thục Lan. Thục Lan rụt cổ: “Phúc tấn, hôm nay bối lặc gia thật sự câu được rất nhiều cá, tất cả mọi người có thể làm chứng. Chỉ có điều…có điều…bị thiếp thân ăn hết rồi.”
“Ăn hết?” Hai mắt Ô Lạt Na Lạp Thị mở lớn.
“Dạ. Tại cá không to lắm…” Đông Thục Lan gật đầu.
“Ta cũng không biết nàng ăn giỏi như vậy đấy!” Dận Chân cũng có phần lúng túng, ngay cả hắn đều quên mang về một con cá cho phúc tấn.
Nữ nhân tham ăn cúi đầu nhận sai, thái độ cực kì thành khẩn.
Ô Lạt Na Lạp Thị che miệng phì cười, xem ra tâm tình của bối lặc gia không tệ, nàng đúng là sáng suốt khi quyết định để hắn cùng Thục Lan ra ngoài chơi.
“Có cần đến chỗ ta ăn thêm chút cơm không?”
“Không cần đâu ạ, Thục Lan thật sự ăn không nổi rồi. Cá bối lặc gia câu rất tươi ngon, thiếp thân không để ý ăn hết mất. Nhưng mà lần sau…lần sau phúc tấn nên đi cùng với bối lặc gia, để bối lặc gia câu mấy con cho người nếm thử.”
“Được rồi, được rồi. Cả ngày như vậy chắc muội cũng mệt, về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng. Thiếp thân cáo lui.”
Thục Lan nằm vật xuống giường, vẻ mặt thỏa mãn, đây phải gọi là “sống như thần tiên”!