Để giảm bớt gánh nặng cho Kiều Yến, phàm là zombie nào xuất hiện trong tầm mắt tui đều sẽ bị tui chém bay đầu như chém dưa hấu.
Sau cánh cửa, trong thang máy, trong phòng thử đồ, sau giá hàng, bảy tổ viên sau lưng tui gần như trở thành vật trang trí, bọn họ chỉ có một tác dụng duy nhất là dúng ánh mắt sùng bái đứng sau lưng nhìn tui rồi xì xào bàn tán một cách đầy thán phục.
Hai thanh đao khí phách bay lượn, zombie bị tui tiếp cận sẽ có cùng một kết cục là một đao mất mạng. Tui như một người nông dân đang trong mùa gặt, thu hoạch một ruộng lúa mì đỏ tươi.
Phía sau không có người nổ súng, cũng không cần bắn súng.
Không một góc chết, công kích 360 độ khắp các phương vị.
“Hoàn tất rửa sạch lầu 1!” Trương Đằng thông báo, chỉ huy nhóm tổ viên: “Vào trong! Vương Hoa Đào! Hồ Lập Văn! Bắt đầu thu thập vật tư! Những tổ viên còn lại theo tôi lên lầu 2!”
Vừa bước lên lầu 2 như chọc phải tổ ong, chi chít zombie vọt về phía bọn tui.
“Đáng chết! Tổ 3 không hề tiến hành tiêu diệt! Bọn họ lên thẳng lầu 3 để cướp đoạt vật tư rồi!” Một người trong tổ mắng, ghìm súng bắt đầu bắn phá điên cuồng.
“Mấy thằng khốn…” Trương Đằng khạc ra một câu,DDLQD vừa nổ súng vừa đứng ở tuyến trên.
Không biết dùng súng, tui đành đứng bên cạnh nhìn họ.
“Kiều Yến đang ở lầu 3! Nơi này giao cho chúng tôi! Hách Hách, cô lên nhanh đi! Một mình Kiều Yến không xong đâu!” Nhân lúc được thở ra, Trương Đằng đã quay đầu nói với tui.
“Đừng lo cho bọn tôi! Nhanh đi giúp Kiều tiểu ca!” Người trẻ tuổi thích cười nhất trong tổ cũng lên tiếng.
Nhìn đống zombie đen kịt, tui do dự một lúc rồi vọt vào.
“A--!” Sau lưng có một loạt tiếng kêu sợ hãi.
Hai cây đao thay đổi trên dưới, nghiêng chéo, ra một chiêu Thập Tự Trảm xong, tui giết đống zombie ra một mảnh đất trống rồi mới xoay người phóng lên lầu 3.
“Cẩn thận đó!” Có người nhắc nhở.
Lên tới lầu 3, tui lập tức nghe thấy tiếng đấu súng liên tiếp.
“Ở đây! Thằng nhóc đó ở đây nè!”
Ba người đàn ông lớn tiếng gọi đồng bọn, Kiều Yến chuyển mình ẩn nấp, một tay giơ ra bắn ngay trán hai người trong đó.
“Ghê gớm thật! Người đâu mau tới đây!” Người sống sót khàn giọng gào lên.
Tui tiếp cận từ phía sau, ôm lấy cổ gã cứa một phát.
“Khụ…” Người đàn ông chậm rãi nằm xuống đấy, thân thể vẫn còn co giật, trừng tui bằng đôi mắt đầy oán hận.
:3dien:3dani:3qui:dOn Máu trào ra từ miệng vết thương, dưới chân có một vũng máu lan ra.
“Hách Hách.” Kiều Yến đi tới bên cạnh tui.
Tui cầm hai cây đao, băng về phía cuối giá hàng, một đao đâm vào ngực một thành viên tổ 3.
“Cô…”
Dùng lực đâm sâu một chút, gã chưa kịp nói hết câu đã tắt thở.
Kiều Yến trở tay bắn về phía lối đi nhỏ hai phát, hai tổ viên tổ 3 vừa tới ngã xuống.
“Còn 5 người nữa.” Kiều Yến nắm chặt hai cây súng sau đó hít sâu một hơi, nhanh chóng lăn một vòng trên đất.
Làn đạn dày đặc bám theo những nơi Kiều Yến lăn qua.
Bắn hai phát phản kích, trúng hai người đã xả súng.
“Mẹ nó! Cẩn thận! Chú ý phòng ngự! Tiểu tử này bắn súng rất chuẩn!” Lưu Quần giận dữ hét lên.
Chỉ còn 3 người, cũng không cần né làm gì nữa.
Tui cầm hai cây đao đứng dậy từ trong góc tối sau đó mạnh mẽ phóng đi.
Đạn bay đến như mưa, tui xoay vòng tại chỗ, quỳ một gối xuống rồi đứng lên đâm một đao vào bụng Lưu Quần.
“Chờ! Chờ chút! Hiểu lầm! Chỉ là hiểu lầm thôi!”
Người đứng đầu đã chết, 10 người chỉ còn hai người họ, ngoài ra còn hai yêu nghiệt đang kích động.
“Hiểu lầm? Được, tôi hiểu.” Kiều Yến bỗng dừng bước, nhếch môi cười.
“Cảm ơn đại ca, cảm ơn…” Lời còn chưa
dứt, hai người đã trừng mắt kinh ngạc rồi nằm xuống.
Từ trong đôi mắt kinh ngạc của họ, tui nhìn thấy ảnh ngược của gương mặt mình.
“….Vậy thì sao?” Kiều Yến nói với thi thể xong, thu lại nụ cười.
Lúc này dưới cầu thang vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
“Kiều Yến! Hách Hách!” di.en.d.an.L3.quy.don Trương Đằng vọt lên đầu tiên.
“Không sao chứ? Bọn họ…” Nhìn thi thể dưới đất, Trương Đằng ngậm miệng lại.
Những tổ viên phía sau cũng dừng bước, sự yên tĩnh kì dị bao trùm cả không gian.
“Đừng đơ ra đó! Nhanh tay nhanh chân gom vật tư đi!” Trương Đằng là người đầu tiên phá tan sự yên tĩnh.
“Dạ!” Các tổ viên khác như vừa tỉnh mộng, vội vàng làm nhiệm vụ của mình.
“Có bị thương không?” Trương Đằng bước tới, đó là câu đầu tiên anh ta hỏi.
“Kiều Yến ngẩn ra, đáp lời: “…Không có.”
“Còn Hách Hách?” Anh ta nhìn tui.
Tui lắc đầu.
“Vậy là được rồi.” Anh ta chỉ nói ba chữ đó rồi cùng các tổ viên khác làm việc.
Tui nhìn bóng lưng anh ta, dường như hiểu ra cái gì đó.
Giống như trải qua nghi thức thanh tẩy, đầu óc tui đột nhiên thông suốt, tui nói với Kiều Yến.
Ban đầu chị cảm thấy Vưu Bằng Siêu là người xấu, nhưng sau này chị lại cảm thấy anh ta không tệ lắm. Lúc trước chị nghĩ Trương Bằng là người xấu, bây giờ chị lại hiểu ra hình như anh ta không phải vậy.
Có phải trên đời này vốn không tồn tại tốt xấu thuần túy, mà tất cả mọi sự vật dều là hỗn độn, tương sinh?
Nói cách khác thật ra thế giới này không có người tốt cũng không có người xấu?
Kiều Yến nhìn tui thật lâu, vẻ mặt rất phức tạp, có kinh ngạc cũng có bi thương. Sau đó, nhóc nắm lấy tay tui, nhỏ giọng thì thầm:
“Hách Hách, bọn họ tốt hay xấu không liên quan gì đến chị. Những người này chỉ cần phát hiện chị khác họ, kết cục của chị sẽ không tốt hơn zombie là bao. Con người là loài vật xấu xí, là sinh vật vì sự sống của mình mà có thể vứt bỏ tất cả. Chỉ có em mới hoàn toàn thuộc về chị, mới có thể tiếp nhận bản thân chị, tất cả của chị. Cho nên dù bọn họ có ra sao cũng không liên quan gì đến chị, chị chỉ cần nhìn em, đi theo em là được.”
Chỉ có….em ư?
Tui nhìn Kiều Yến.
“Kiều Yến, qua đây hỗ trợ!” Tổ viên bên kia gọi.
“Tôi đến đây.” Kiều Yến trả lời, nhẹ nhàng cười với tui rồi đi sang phía bên đó.
Tui nhìn bóng lưng nhóc, vẫn còn đang suy nghĩ về những lời nói kia.
Cổ họng có chút ẩm ướt, đây không phải phản ứng sinh lý mà người chết nên có.
Tui đưa tay lên sờ, vừa sờ, trên mu bàn tay trắng xanh đã có một chất lỏng màu tím bầm.
Đây chẳng lẽ…là máu của tui?