Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tui cứ tưởng sau khi tui tỉnh lại thì sẽ được chuyển nhà vì giường ở đây không đủ chỗ ngủ.

Nhưng khi tui tỉnh thì Kiều Yến lại ngã xuống.

Lúc Kiều Yến ngất đã dọa cho tui nhảy dựng, bản cương thi còn chưa kịp bàn giao hậu sự, cưng đừng có chết nha…

Với cơ thể của người sống, tui thật sự không biết làm sao. Sau khi Kiều Úc xem qua: “… Không sao đâu, chỉ là ngủ thiếp đi thôi.”

Nhưng tại sao Kiều Yến lại ngất? Điều này không bình thường.

“… Tại sao?”

“Hách Hách, anh hai trông chừng cô một tháng rồi.” Kiều Úc cười với tui, nhưng nụ cười kia chứa đầy khổ sở: “Sau khi phát hiện cô bị ngất, anh hai không cho ai đến gần, canh giữ bên cạnh cô suốt cả ngày lẫn đêm, ai cũng không được phép đến gần cô. Người trong quân đội đã phái bác sĩ đến nhưng bị anh đuổi đi hết….”

Anh ta cúi đầu nhìn
Kiều Yến đang nằm trên giường, bóng hàng mi dài phủ xuống.

“Một tháng… Giữa mẹ và cô, anh ấy đã chọn cô, cô hiểu chưa?”

Tui cái hiểu cái không. dien||dan||Lequydon 

Kiều Úc cười chua xót, như đang tự giễu: “… Anh ấy thật sự không nhận chúng tôi, tôi… không còn gì nữa rồi.”

Kiều Úc bước ra cửa.

Tui bò lên giường gỗ, ngủ bên cạnh Kiều Yến.

Gương mặt mệt mỏi của Kiều Yến gần ngay trước mắt, tui sờ lên lông mi của nhóc.

Con người, là loại sinh vật yếu ớt biết bao, trông chừng tui một tháng sẽ gục ngã ư? Bản cương thi canh nhóc bảy năm rồi…

Hàng mi dưới tay tui khẽ run sau đó từ từ mở ra.

“Hách Hách…” Giọng nhóc rất khàn và trầm: “Em lại nằm mơ rồi…”

Mơ cái gì cơ?

“Đến cả trong mơ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện