Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không ổn rồi, không ổn rồi. Tui ngồi trên trực thăng chưa được bao lâu thì cảm thấy dưới quần áo có cảm giác ướt át.

Thật sự đứng ngồi không yên nữa, muốn nhìn thử xem, nhìn thử xem có cái gì đang chảy ra…

“Hách Hách… Chị sao vậy, có chỗ nào không thoải mái à?” Kiều Yến để ý thấy tui cứ cọ qua cọ lại như bị ngứa da, nhóc ân cần hỏi.

Giống như… có thứ gì đó chảy ra rồi.

Ngu ngơ vài giây, hai má Kiều Yến bỗng hồng lên: “Chị chị không phải… sao có thể….”

Cái gì vậy chứ, cuối cùng là cái gì chảy… Tui nghĩ mãi không ra.

“Xuống máy bay rồi nói.” Kiều Yến đỏ mặt nói.

Mục tiêu của bọn tui là căn cứ người sống sót ở Trịnh Châu, cách thủ đô không xa, không đến một giờ, máy bay trực thăng đã
đáp xuống cửa căn cứ.

“Hoan nghênh hoan nghênh! Các đồng chí đến từ thủ đô phải không?” Có mấy người đàn ông mang giày tây đứng ở cửa căn cứ chờ máy bay của bọn tui đáp xuống liền ra vẻ tươi cười chào đón.

“Thật xin lỗi, tôi chỉ là phi công, đội trưởng ở đó.” Đồng chí phi công ngại ngùng cười.

“Người tiến hóa ở đâu?” Kiều Yến hỏi thẳng người đàn ông kia.

“…Họ ở trong! Xin mời theo tôi!” Người đàn ông sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười ngay lập tức.

Tui rất muốn nhìn xem cái gì đang xảy ra…

Tui đứng ngồi không yên nữa rồi…

Chẳng lẽ là nội tạng rơi ra…

“Đợi chút… Tôi mượn WC một lát, còn có…” Kiều Yến nói khẽ với người đàn ông kia 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện