Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vị này… Tới đây để tìm chết à?

Người sống thời nay… có sở thích thật là kỳ lạ.

dien>dan>LQD“Tuy tôi nghe nói cô là người đã đánh thắng Truy Tung Giả… Nhưng mà trong lòng ai chẳng rõ, cô chính là thứ “hy vọng” do Chính Phủ tạo ra, đánh thắng Truy Tung Giả gì đó, nào có ai để trong lòng? Mọi người không phải con nít 3 tuổi, ai cũng có phân biệt được cái gì là có thể, cái gì là không thể. Dù tôi không biết tại sao Chính Phủ lại chọn một đứa con gái yếu đuối như cô diễn vai này…” Từ Tĩnh cười, đáy mắt lại hiện lên vẻ căm hận nồng đậm: “Thật là, đồ thiểu năng, kém trí… Tại sao, tại sao Kiều Yến lại cứ bảo vệ mày…Mày là cái thứ dơ bẩn gì chắc mày cũng không biết đâu hả? Thứ ngu ngốc như mày nên sống trong vũng bùn… Tại sao, tại sao thứ ngu như mày lại có được thứ mà tao mong muốn?!”

Phiền quá, hay giết đi? Nhưng mà nếu giết thì sẽ bị bắt tới phòng tối, là tiếng ồn chướng tai hay là phòng tối đáng ghét hơn?

Tui nghiêm túc tự hỏi, đột nhiên tui nhìn lướt qua hai thứ đầy đặn trước ngực Từ Tĩnh…

Tui rất khiếp sợ, trừng mắt nhìn Từ Tĩnh, cằm sắp rơi luôn xuống đất.

Lần đầu tiên tui thấy…. To như vậy đó…

Khối u!

Thật là khủng khiếp!

“Mày… Mày nhìn cái gì…” Đối diện với ánh mắt như lang sói của tui, dê con 

Từ Tĩnh không thể bình tĩnh nữa.

Khối u, vô cùng bất tiện. Đặc biệt là cái miệng vải rách để che khối u kia, lần đầu tiên Kiều Yến dạy tui mặc, bản thân tui cảm thấy khối u của tui đã đủ lớn, đủ bất tiện, đến nỗi bản cương thi thường xuyên có ý nghĩ muốn cắt bỏ nó đi. Vậy mà khối u trước ngực Từ Tĩnh lại to như vậy, vừa lớn vừa hung mãnh, phải “chống chọi” với hai khối u to như vậy thật khó khăn biết bao…

Tui dùng ánh mắt đồng cảm với nỗi đau của Từ Tĩnh, thế mà ả lại lui về sau, trừng tui một cái: “Bệnh hoạn!”

Đúng vậy, đúng là có bệnh, còn là bệnh rất nghiêm trọng…

“A Tĩnh, sao còn ở đây? Trận đấu đã bắt đầu, những người khác của tổ Tiến Hóa cũng đi hết rồi, chúng
ta đi thôi!?” Một thanh niên cao lớn bước tới.

“Anh Quách…” Từ Tĩnh lại đổi sang vẻ mặt đáng thương tội nghiệp như thể bị người ta ăn hiếp: “Nhưng mà… chị Hách Hách, chị ấy…”

“…. Không có em gái.” Tui nói.

Từ Tĩnh miễn cưỡng duy trì nụ cười, nhìn thanh niên kia.

“Cái người trong đội cứu viện đặc biệt…?” Thanh niên ngạc nhiên.

“Em chỉ đi ngang qua đây, không biết tại sao chị Hách Hách đột nhiên nổi giận, đẩy em một cái, còn phun nước miếng lên em nữa…” Từ Tĩnh như muốn khóc, che mặt lại.

…. Nước miếng của bản cương thi là báu vật vô giá, có xin tui cũng không có nhổ ra cho đâu mà đòi phun.

“Cái gì?” Thanh niên nọ giận tím mặt, quay đầu nhìn tui, hùng hổ mắng: “Cô đó, tôi đã sớm nghe nói cô hay làm khó dễ A Tĩnh. Tôi vốn không muốn so đo với cô, nhưng cô đừng có mà quá đáng!! Tâm tư của mấy cô gái các cô tôi không hiểu nổi. Nhưng cô ăn hiếp A Tĩnh là sai rồi, cô nghĩ tôi sẽ để yên cho làm gì thì làm sao? Đừng có mà khinh người nhé, cô nghĩ nhóm chúng tôi là ai?” dien>dan>LQD

“…” Tui nhìn hai người, nói: “… Cả hai, cút.”

Từ Tĩnh mặc áo lông màu vàng nhạt, thanh niên còn lại mặc áo gió màu nâu.

Một đống loãng, một đống khô…

“…” Thanh niên bước tới hai bước liên tiếp rồi ngừng: “Tôi không muốn đánh con gái, cô đừng ép tôi ra tay.”

“Thôi… anh Quách, chúng ta đi thôi…” Từ Tĩnh nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Sợ cái gì! Chúng ta là tổ Tiến Hóa! Đội cứu viện đặc biệt là cái thá gì?!” Thanh niên nổi giận đùng đùng lại quay về phía tui: “Tôi muốn cô xin lỗi A Tĩnh ngay lập tức, nếu không đừng trách sao tôi đánh con gái!”

Có mấy người trên boong tàu thấy tình huống không đúng, vội chuồn nhanh như một làn khói.

Tui thở dài một hơi, sau đó vung quyền đánh vào mặt thanh niên kia.

Đánh 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện