*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Không có tung tích của Kiều Yến ở hồ Thanh Hải.
Lúc thế này, tui trái lại càng thêm tỉnh táo.
Tui phải bảo vệ Kiều Yến, phải bình tĩnh suy nghĩ cho thấu đáo.
“Anh vào phòng thí nghiệm dưới đất tìm xem có manh mối hữu dụng nào không?” Tui dừng bước, xoay người nói với Kiều Úc.
“Vậy còn cô?” Kiều Úc ngạc nhiên.
“Tui phải về tìm Kiều Yến.”
Mặt Kiều Úc đen lại, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của tui, anh ta không nói câu nào liên quan đến chết nữa.
“Tui cũng phải đi.”
“Anh ở lại lục soát vùng này, tìm được manh mối hữu dụng thì đến tìm tui, tui đi một mình.”
Kiều Úc bị tui cảm nhiễm nên không thể chống lại mệnh lệnh của tui. Dù anh ta không muốn cỡ nào, anh ta vẫn phải ở lại trong này.
Tiền đề để Kiều Úc có được sức mạnh là phải trung thành
với tui.
Không biết tại sao nhưng hình như tui có quyền trực tiếp khống chế cơ thể Kiều Úc. Nói cách khác, muốn bóp nát tim anh ta cũng chỉ cần một suy nghĩ mà thôi.
Anh ta đã trở thành tay sai của tui vĩnh viễn.
Tui và Kiều Úc mỗi người một ngã. Sau khi rời hồ Thanh Hải, tui chạy thẳng đến thành phố Đan Phù.
Đó là nơi tui nhặt được Kiều Yến. Tui tin Kiều Yến không chết thì nhóc nhất định sẽ đến tìm tui.
Như có kỳ tích, tui không vòng vèo quá xa đã chạy đến thành phố Đan Phù.
Thành phố Đan Phù là khởi nguyên của bệnh độc X, đã là một thành phố chết từ nhiều năm trước. Bây giờ nơi đây