Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Thiếu


trước sau

“Hách Hách, lâu ngày không gặp, anh càng ngày càng không theo kịp suy nghĩ của em nữa.” Khương Kiến giơ tay đầu hàng.

Lúc lên thang máy lầu 42, Khương Kiến và Dương Nhất Phàm vô cùng ngạc nhiên: “Thang máy vẫn còn dùng được?”

“Bên dưới có máy phát điện địa nhiệt.” Kiều Yến trả lời.

“À.. đúng nhỉ, thành phố Đan Phù là thành thị có tài nguyên địa nhiệt phong phú nhất nước ta mà.” Khương Kiến gật đầu.

Dùng chìa khóa mở cửa, Khương Kiến và Dương Nhất Phàm vừa đánh giá bài trí trong phòng vừa hỏi: “Hai người ở đây.”

“Đây là phòng của Gừ Gừ.” Tui nói, chỉ buồng vệ sinh bên trong: “Chúng tôi ở trong kia.”

“… Gừ Gừ ở trong phòng, hai người ở trong WC?” Mặt Khương Kiến đầy hoảng sợ.

“Anh thấy có thể à?” Kiều yến nghe vậy quay đầu trợn trắng mắt nhìn Khương Kiến.

Vào buồng vệ sinh, Kiều Yến kéo cửa tủ quần áo ra, một thang máy mở rộng lộ ra trước mắt mọi người.

“Trời đất! Tiên tiến vậy sao!” Khương Kiến hét to.

Bốn người vào thang máy xong, cửa chậm rãi đóng lại.

“Đội phó, tôi cảm thấy như mình đang bước vào một cái tổ chức thần bí vậy.” Dương Nhất Phàm nói.

“Sinh vật thần bí thì có, tổ chức thần bí thì không” Khương Kiến chọc ghẹo tui: “Hách Hách, nghe nói lần trước em đại náo căn cứ hả, lúc đó anh không ở đó, hối hận gần chết! Nghe nói lúc em biến thân không chỉ có thêm nhiều tay nhiều chân mà còn có cánh nữa hử?”

… Anh chắc là anh không nhầm người chứ?

“Hách Hách, lúc trước Từ Tĩnh đã bị phát hiện, cô biết chưa?” Dương Nhất Phàm bỗng hỏi.

Ánh mắt Kiều Yến chuyển về phía Dương Nhất Phàm.

“Lúc bị phát hiện, tay chân cô ta đã bị chặt đứt, đầu lưỡi cũng bị cắt, trên mặt thì nát nhừ, thảm trạng đó tôi không nhìn nổi luôn.”

“…Đáng đời.” Kiều Yến nhàn nhạt nói một câu.

“Nếu không phải trên người cô ta có bảng tên của tổ Tiến Hóa, có người phát hiện ra cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của cô
ta. Lúc bị đưa đến căn cứ trung tâm, Từ Tĩnh chỉ còn một hơi, khi tôi và Khương Kiến tới, nghe nói sự sống đã ổn định, những cái khác thì không rõ ràng.” 

“Nói thật, anh thấy cô ta chết quách đi cho rồi.” Khương Kiến thở dài: “Chắc là ai đó đã thay đội trưởng và Hách Hách trút giận, nếu không sao mà khéo thế. Không tới hai ngày từ sự kiện hồ Thanh Hải, Đoàn trưởng và Từ Tĩnh đều không thấy tăm hơi.

“Không biết Đoàn trưởng còn sống hay không nữa.” Dương Nhất Phàm thêm vào.

“Nếu giống Từ Tĩnh, không bằng chết đi.” Khương Kiến trợn mắt.

Uhm… bản cương thi không biết gì hết á, tui nhìn trời.

Thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Khương Kiến dẫn đầu bước chân ra, vừa thấy toàn cảnh đầy thiết bị điện tử liền mở to mắt. Dレ DレLレQレD

“….Đậu xanh sa mạc Gobli tiêu rồi…” Khương Kiến tròn mắt.

“Cái gì? Tám cái áo mưa?” Tui không hiểu lặp lại.

“Đừng học theo anh ta.” Kiều Yến nhíu mày.

“Đội trưởng, Hách Hách, hai người đang làm gì vậy, quá khoa trương rồi?” Dương Nhất Phàm cũng ngây người nhìn những thứ này.

“Nếu đã là người mình, Hách Hách không định giấy các anh thì tôi cũng vậy. Hách Hách là con gái của cha của kế hoạch X, đây là phòng thí nghiệm cuối cùng nơi cha của kế hoạch X ở khi còn sống, Hách Hách đã bị tiêm bệnh độc X ở đây.” Kiều Yến nói.

Ngây người vài giây, Khương Kiến và Dương Nhất Phàm 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện