*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hu hu hu… con xin lỗi… con xin lỗi mà… Con sai rồi, con sai rồi… Mẹ đừng đánh con… đừng đánh con nữa mà…”
“Mẹ đã dặn con là không được ăn ở trên giường rồi mà?! Sao con lại không nghe lời mẹ? Sao con làm mấy chuyện khiến người ta bực bội không vậy hả?!”
“Con xin lỗi… Hu hu hu…Con xin lỗi mẹ mà… Hu hu hu… Tại vì… Tại vì…”
“Im đi! Mẹ không muốn nghe con nói dối! Mẹ chịu đủ rồi, sao con lại thế này?! Con có biết mẹ đi làm cực khổ cỡ nào không? Về nhà còn phải dọn đống rắc rối do con gây ra, sao con không biết thông cảm cho mẹ?!”
“Hu hu hu hu… Con xin lỗi… Con xin lỗi mà…”
“Sau này con còn đem đồ ăn lên giường ăn nữa hay không?!”
“Dạ không… hu hu hu…”
“Đủ rồi đấy! Con làm canh vương vãi khắp giường rồi, đêm nay con đứng ngủ luôn đi!”
“Hu hu hu…. Mẹ…”
“Cút ngay! Tự kiểm điểm lại mình đi!”
Đây là…. Ký ức của tui? dien_dan_Le_Quy_Don
Không… không phải là ký ức của tui, tui chỉ là một người đứng xem, một người trong suốt thờ ơ, lạnh nhạt.
Cảnh trong mơ từ từ biến mất, ý thức lần nữa trở về thân thể tui.
Tiếng xe hơi xóc nảy trong đêm khuya đặc biệt rõ ràng, trong xe có mấy người đang nhỏ giọng nói chuyện.
“Vậy… bây giờ Vưu Bằng Siêu thành đội trưởng rồi?” Đây là tiếng của Kiều Yến.
“Đúng, bây giờ anh ta đồng cấp với Hạ Du Sâm rồi.” Dương Nhất Phàm nói.
“Đội trưởng có cảm thấy…?” Khương Kiến do dự hỏi.
“Không.” Kiều Yến trả lời dứt khoát, “Mỗi người có sựa lựa chọn khác nhau, không nên để tình cảm chi phối.”
“Lúc tôi đi, Vưu Bằng Siêu có gửi lời, anh ta nói anh ta không thể báo ơn, anh ta rất xin lỗi.” Dương Nhất Phàm nói.
“Thật ra, người bị tình cảm chi phối hẳn là đội trưởng nhỉ?” Khương Kiến cười ha ha.
Dương Nhất Phàm nghe thế cũng cười.
“Ầy, cười gì mà cười, để Hách Hách và Kiều
Úc nghỉ ngơi, đừng đánh thức họ.” Khương Kiến chỉ cho phép châu quan đốt lửa nhưng không cho dân chúng thắp đèn.
“Nói đi cũng phải nói lại, đội trưởng, tính cách của cậu và anh em của cậu hoàn toàn khác nhau nha.” Tiếng của Dương Nhất Phàm.
“Chắc là do hoàn cảnh khác nhau?” Kiều Yến ngập ngừng, trả lời.
“Hả? Hồi nhỏ hai người không ở chung với nhau?”
“Từ lúc 11 tuooit, Hách Hách đã nuôi tôi rồi.”
Một bàn tay lành lạnh phất qua sợi tóc nơi gò má tui, mang theo mùi khiến người khác an tâm của Kiều Yến.
“11 tuổi? Vậy đến giờ đã hơn 10 năm rồi, không đúng nha, lúc đội trưởng 11 tuổi Hách Hách chỉ mới vài tuổi thôi…”
“Đội phó ngu ngốc, chẳng lẽ Hách Hách giống chúng ta sao?” Dương Nhất Phàm mắng.
“Vậy… chẳng lẽ Hách Hách không lớn lên?”
“Đang lớn.” Tui trừng mắt nghiêm túc nói với Khương Kiến.
Khương Kiến bị dọa cho nhảy dựng lên, vẻ mặt như thể bị tui hù cho chết khiếp.
“Thật à? Sao bọn anh không thấy?” Dương Nhất Phàm ngờ vực hỏi.
“U… đang lớn.”
Vừa dứt lời, Kiều Yến vội ho khan, bịt miệng tui lại.
“Khụ… Khương Kiến, anh đổi cho Dương Nhất Phàm đi.”
“A? Ừ… được.”
Chi vậy? Bản cương thi còn chưa nói xong mà…
“Tôi ra phía sau lấy chút nước.” Dương Nhất Phàm dừng xe lại, tiện tay cầm theo mấy cái bình thủy, ra phía sau xe.
Đội Diễm Ngộ tìm được một chiếc xe duy nhất vẫn còn chìa khóa, một chiếc xe bán tải màu vàng chóe.
Gừ