Trước không có làng xóm, sau không có nhà trọ, đi đâu đây?
Đối với một cương thi có chỉ số IQ chỉ biết xem tạp chí cho thiếu nhi mà nói…trong thành phố hiển nhiên chơi vui hơn vùng ngoại thành. Tui là chủ nhân, đương nhiên không cần tham khảo ý kiến của thú cưng.
Quyết định dứt khoát, bọn tui dọc theo đường quốc lộ đi về hướng nội thành Lục Bàn Thủy.
Dọc đường không có zombie nào dám đến quấy rầy hai đứa tui.
“Hách Hách, em cảm thấy đẳng cấp của chị chắc là cao hơn bọn chúng.” Kiều Yến cảm thán. “Bọn nó sợ chị.”
Tất nhiên, cưng có từng thấy cương thi nào có IQ cao đến mức coi được Thâu Tinh Cửu Nguyệt Thiên (*) chưa?
(*) Thâu Tinh Cửu Nguyệt Thiên: tên 1 bộ truyện tranh gồm 458 chương.
“…..Chưa.”
Vậy là được rồi, bọn họ sợ người có kiến thức.
Kiều Yến cạn lời.
Khi những ngôi sao lấp lạnh phủ đầy bầu trời, hai đứa tui đã vào được thành phố.
Tỷ lệ xuất hiện Biến Dị Giả trong thành phố lúc nào cũng nhiều hơn ngoại thành. Mang theo một con người, tui không dám ngay lập tức xâm nhập vào trung tâm của một khu vực mới.
May mà khu vực rìa của nội thành có một khách sạn bốn sao lớn, tui lập tức dẫn theo Kiều Yến vào đó ở.
Khách sạn này cần được dọn dẹp. Vì nếu hai đứa tui muốn ở đây, tui không hi vọng có một ngày tui không ở đây, thằng nhóc lại bị ăn mất, nếu vậy lúc tui ngủ biết phải ôm ai?
Dưới tầng hầm, bãi đỗ xe, tổng cộng có 30 con zombie bình thường. Tui và Kiều Yến bắt đầu chơi trò chơi. Kết quả cuối cùng là thằng bé giết được 6 con, 24 con còn lại bị tui càn quét.
Tiếp tục trò chơi ở đại sảnh tầng 1, thắng bại là Kiều Yến 6, tui 14.
Phòng cho khách ở tầng 2, Kiều Yến 9, tui 21.
Phòng cho khách ở tầng 3, Kiều Yến 11, tui 30.
Phòng cho khách ở tầng 4, Kiều Yến 8, tui 19.
Phòng cho khách ở tầng 5, Kiều Yến 4, tui 11.
Hai đứa tui chọn một căn phòng Tổng Thống được trang hoàng tinh xảo, xa hoa khiến Kiều Yến thích mê ở tầng 5.
Kiều Yến đi kiểm tra phòng tắm theo thói quen. Không ngờ lại thấy được vòi sen có nước chảy ra, con người không được tắm suốt hai năm như nó lập tức chạy như bay ra ngoài, ôm theo một đống quần áo lấy được ở cửa tiệm chuyên kinh doanh quần áo ở tầng 1 rồi nhảy vào đó lại.
Tới lúc Kiều Yến mặc áo thun và quần đùi mới ra khỏi phòng tắm, tui đang bôi đất sét đỏ lên mặt, bắt chước con người đắp mặt nạ. Tui thấy nó thoáng giật mình, đầu tóc vẫn còn ướt, lui về phía sau vài bước.
Kiều Yến nhìn tạo hình mới của tui, sau đó coi như không nhìn thấy, bình tĩnh lau tóc, sau đó lấy một cái kéo và một tấm gương ra, bắt đầu cắt tóc.
Tóc đã khô một nửa, nó cắt hết những cọng tóc dư thừa, lộ ra cái trán trơn bóng và đôi mày kiếm sắc bén. Đám tóc dài qua ót cũng bị nó cắt cho gọn gàng. Sau khi sửa soạn xong, lần đầu tiên tui được nhìn thấy toàn bộ gương mặt nó sau hai năm từ lần gặp mặt đầu tiên.
Chờ nó làm xong việc của mình, nó bắt đầu dời tầm mắt về phía bản cương thi.
Tui trừng mắt, đối mặt với gương mặt vô tội của nó.
Nó bước vài bước đến, cau mày lấy miếng đất sét trên mặt tui xuống: “Chị không tắm à?”
Có chớ, đương nhiên là có.
Tui vỗ ngực, dõng dạc trả lời.
“Còn nước đó, chị tắm đi, em đi lấy quần áo cho chị.”
Được thôi, tắm thì tắm, tui đâu có ghét bơi lội.
Cạnh bồn tắm có sữa tắm, dầu gội đầu. Trong phòng tắm đầy hơi nước ẩm ướt, Kiều Yến đứng ngoài cửa gọi vào: “Chị có tắm vòi sen không?”
Có, đương nhiên là có. Di<n D>n L< Q^y D*n
Tui vặn vòi nước, nước lạnh chảy ào ào xuống đầu tui.
Được rồi, tắm gội thôi.
Tui lấy sữa tắm và dầu gội, sau đó không phân biệt cái nào là cái nào mà trộn chung với nhau, bôi lên người.
Nước đen từ trên người tui chậm rãi chảy xuống, sau khi dùng tay chà đến lúc nhìn thấy màu sắc da vốn có, tui bắt đầu ngồi thổi bong bóng.
Bong bóng rực rỡ nhiều màu bay lơ lửng, sau đó “bụp” một tiếng bị đập vỡ, tui thổi, rồi lại đập.
Chờ tui thổi tới cái bong bóng thứ
ba ngàn, người bên ngoài bắt đầu lo lắng thúc giục tui.
Tui tắt vòi sen trên đầu đi, khỏa thân ra ngoài luôn.
“Chị…chị…chị…” Mặt Kiều Yến đỏ rực, nó vội vàng nhảy xuống, kéo mền trên giường tới quấn lên người tui.
Sau đó nó nhanh chóng chạy vào nhà tắm lấy quần áo mới của tui ra, sau đó ấn tui ngồi xuống trước tấm gương chỗ bàn trang điểm, bắt đầu lau tóc cho tui.
Tóc tui không thay đổi gì từ ngày tui tỉnh lại vào hai năm trước, tui không cần cắt sửa gì nữa cả. Sau khi lau, mái tóc lập tức trở nên đen bóng mềm mại thật hoàn mỹ, tóc mái cong như vầng trăng rằm kiểu Lưu Hải vẫn hoàn hảo.
“Chị đẹp quá.” Kiều Yến bỗng nhận xét rồi tránh tầm mắt của tui, xoay người lấy quần áo cho tui.
Áo thun có in hình con chó màu trắng ngà, quần short màu xanh. Kiều Yến xoay lưng chờ tui mặc quần áo xong, nhìn tui một lúc sau đó cột tóc tui thành hình đuôi ngựa.
Rốt cuộc ai mới là chủ đây? Tui cảm thấy có chút rối.
Làm hết tất cả mọi việc thì trời đã khuya rồi.
Sau khi Kiều Yến tặng tui một cái dù đen từ năm trước, tui đã vui vẻ thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi, hoạt động vào ban ngày và đi ngủ vào ban đêm với nhóc con. Trên giường lớn xa hoa dành cho hai người, Kiều Yến nghiêng người, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tui ôm nó, trông như đang ngủ nhưng thực tế lại cảnh giác cao độ lắng nghe những âm thanh ngoài cửa.
Nếu không xảy ra tình huống đặc biệt, tui không muốn xung đột với Biến Dị Giả đâu. Vì tui không thể bảo vệ thằng bé chu toàn trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. Điểm thiếu hụt nhất của tui chính là tốc độ, với thân thể cứng ngắc này, nếu có các loại zombie biến dị theo loại hình tốc độ như Truy Tung Giả hoặc Thiểm Thực Giả xuất hiện, khả năng tui có thể bảo vệ Kiều Yến an toàn chỉ có 50%.
Mà cái thứ ngoài cửa kia, khả năng tui có thể bảo vệ được Kiều Yến an toàn chỉ có 1%.
4 phút sau, hơi thở vẫn quanh quẩn ngoài cửa biến mất.
Tầng G-1.
Đối thủ khó giải quyết.
Một tia sáng trắng xuyên qua bức màn chiếu lên giường lớn, sau đó có tiếng sấm ầm ầm vang lên, Kiều Yến giật mình tỉnh lại, theo phản xạ có điều kiện lập tức tìm tui.
Sau khi nó bắt được tay tui mới yên tâm nhắm nghiền mắt lại, còn mơ mơ màng màng lầm bầm một câu: “Không sợ.”
Thằng bé lại ngủ mơ, hoàn toàn không biết mình vừa rơi vào hiểm cảnh.
Tui không có tâm trạng để ngủ, cả đêm cũng không dám lơi lỏng.
Tui thức suốt cả đêm, khi trời tờ mờ sáng, Kiều Yến bắt đầu nói mớ, nói rất nhỏ, chỉ có mấy từ: “Đừng mà…con…đừng…”
Nó nhấc chân gác lên đùi tui, sau đó…
Nhóc con dễ thương thật, đái dầm rồi.
30 giây sau, Kiều Yến mở đôi mắt mờ mịt ra.
Tui nhìn thẳng vào mặt nó, nghiêm túc nói:
Cưng đái dầm rồi.
Sau tầm 1 phút im lặng, mặt Kiều Yến từ màu trắng biến thành hồng, sau đó đỏ như lửa, y chang đất sét đỏ hôm qua tui dùng làm mặt nạ luôn. Sau đó nó xốc mền lên, chạy vọt vào nhà tắm.
Moa ha ha ha, mấy tuổi rồi mà còn đái dầm.
Tui ở phía sau cảm thán không thôi, đồng thời cũng bắt đầu suy xét đến tính thực tiễn của tả em bé.