*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sắp hạ cánh rồi, chuẩn bị đi.”
Lạc Trạch nhắc xong, máy bay trực thăng bắt đầu hạ độ cao.
Kiều Yến nắm lấy tay tui.
Xuyên qua tầng mây mù mỏng manh, đã có thể thấy rõ kiến trúc bên dưới, nhiều loại kiến trúc chi chít tạo thành một khối vuông, thành thị tiêu điều vẫn lộ ra vẻ chen chúc.
“Hạ cánh xuống đâu thế?” Dương Nhất Phàm hỏi.
“Ừm… tôi nhớ đâu là… A, có!” Lạc Trạch reo lên, máy bay bỗng tăng tốc lao về phía trước.
“Mẹ nó! Thằng nhóc quỷ này thù dai thật!” Khương Kiến ôm chặt lấy Dương Nhất Phàm, cả giận.
Khương Kiến còn chưa dứt lời, quỹ đạo của máy bay trực thăng đã khẽ nghiêng trên không trung, lần này là trả thù.
Sau một phút đồng hồ, máy bay trực thăng đã từ từ hạ xuống tầng trời thấp.
Tui nhìn ra ngoài xuyên qua cửa sổ, hai bên đều là những hàng cây cao lớn phủ đầy tuyết trắng, không khí xung quanh tràn ngập sự tĩnh lặng trang nghiêm.
Máy bay hạ cánh, Lạc Trạch xoa tay từ khoang trước bước ra: “Lạnh chết bổn đại gia, ê, chuẩn bị đồ cho tôi chưa?”
“Đồ gì?” Khương Kiến ngẩn người.
“Mấy đại ca… chẳng lẽ định để tôi mặc áo tay ngắn làm kem que hả?!”
“Chết, anh không nghĩ đến có chênh lệch nhiệt độ trong ngày, không mang theo quần áo.” Khương Kiến vỗ tay, hối hận.
“…. Tôi cũng không nghĩ đến, tôi xin lỗi.” Kiều Yến cũng tỏ vẻ áy náy.
“Đây là đâu?” Tui chỉ ra ngoài cửa sổ, hỏi.
“Hừ, nhìn qua đã
biết cô không có kiến thức, đây là nơi mọi người thăm viếng, gọi là Thần Cung, đây là Thần Cung Miyazaki thờ phụng Thiên Hoàng uy vũ.”
“Là nơi người Nhật Bản thăm viếng.” Khương Kiến trừng mắt nhìn cậu ta.
“Trừng mắt nhìn tôi có của để ăn à?” Lạc Trạch hung tợn trừng lại.
“Thần ở đây à?” Bản cương thi ngạc nhiên, vội vã muốn mở cửa để diện kiến phong thái uy nghiêm của thần, nhìn thử có thanh nhã duyên dáng, chọc người phạm tội như bản cương thi không?
Vừa mở cửa ra đã có một trận gió lạnh thấu xương thổi vào.
“Ta..Ách xì!” Lạc Trạch hắt hơi.
“Bà nội cha~ ông đây cũng mặc áo ngắn tay…” Khương Kiến ai oán.
“Móa… đi theo mấy người không có thịt ăn! Ông đây muốn bay một mình!” Lạc Trạch nhảy xuống máy bay, bỏ chạy.
~dien~dan~LQD
Người trên máy bay đều bình tĩnh nhìn cậu ta.
Chưa tới 10 giây, Lạc Trạch đã bị Gừ Gừ ôm về, đang kêu thảm thiết.
“Cái… Cái gì đây?! Mẹ kiếp… đây không phải zombie à?!”
“Ngu ngốc.” Kiều Yến không thèm nể mặt “khen”, lưu loát nhảy xuống trực thăng.
“Thần! Thần!” Bản cương thi kích