*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vậy là… bản cương thi đã bị nhốt.
Ờ, bị nhốt rồi.
“Ê, mở tiếng lớn chút.”
Tui lười biếng nằm nghiêng trên ghế sofa, nói với một thanh niên ở phía sau.
“A… Dạ!” Người đó vội vàng lấy ra cái điều khiển từ xa đã chuẩn bị sẵn, chỉnh lớn tiếng.
“Này, còn hạt dưa không, thêm nữa đi.” Tui bất mãn vỗ bàn trà trước mặt.
“Dạ… Tôi xin lỗi, tôi thêm ngay!”
“Đừng có ngơ ra đó, tiếp tục đi.” Tui rung giò, liếc nhìn thanh niên đang ngồi đấm chân cho tui.
Bản cương thi bị nhốt.
Cuộc sống vô cùng đau khổ.
Ăn không ngon, ngủ không yên…
“Tôi xin lỗi! Hạt dưa là thức ăn khan hiếm, hết rồi ạ… Vậy, dưa chuột trong phòng bếp có được không ạ?”
“Hừ, miễn cưỡng chấp nhận vậy.” Tui gật đầu.
“Dạ!”
Gặm dưa chuột, xem Pikachu, cuộc sống đau khổ quá…
“Hách Hách tiểu thư, độ mạnh như vậy đã được chưa ạ?” Thanh niên đấm chân cẩn thận hỏi.
“Ừ, tạm chấp nhận…” Tui nhai dưa chuột, trả lời mơ hồ.
Ôi, cuộc sống này thật khổ sở…
“Sao rồi? Hách Hách? Hôm nay có tâm trạng làm kiểm tra chưa?” Dương Nhất Phàm đứng ngoài một tấm thủy tinh trong suốt, không, phải gọi là Akishino, từ ngoài cửa bước đến.
“Ừm…
tui ghét màu quần áo của anh, nên không làm.”
“…” Gân xanh trên trán Akishino nảy lên, hỏi: “Vậy tôi thay quần áo?”
“Hử? Vẫn không làm.”
“…”
Ầy…. nói ra thì, mấy hôm nay bị nhốt, không có chuyện gì làm nên bản cương thi ăn rất nhiều thứ không cần ăn, khiến người ta tò mò là bản cương thi không cần đi toilet, vậy những thứ đã ăn đi đâu rồi?
Đó là một vấn đề vô cùng thâm ảo…
“Cô vừa phải thôi đó, đừng quên bạn cô còn trong tay tôi.” Akishino đã sắp bùng nổ, hung dữ trừng tui, nếu ánh mắt kia có thể bắn ra tia laser thì bản cương thi đã bị khoét cả ngàn lỗ rồi.
“Dám động vào họ, anh chờ nghiên cứu thi thể đi.” Tui bình tĩnh gặm dưa chuột.
Tuy nghiên cứu thi thể cũng có thể tìm được chút tin tức hữu dụng, nhưng đó là “tình huống thông thường”.
Nếu như kí chủ tử vong,