*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trừ một lần đổ thêm dầu trên đường, máy bay trực thăng dùng tốc độ nhanh nhất bay thẳng về đại bản doanh của bọn tui ở thành phố Đan Phù.
Vừa xuống máy bay, Lạc Trạch vọt ngay vào khu nhà vệ sinh công cộng của tiểu khu, còn không quên kéo theo Gừ Gừ theo cậu ta dọn nhà vệ sinh.
“Xem cậu ta đã hy sinh lớn vì chúng ta lần này, cho cậu ta thành đội viên hạch tâm của đội Diễm Ngộ đi.” Khương Kiến nhìn bóng lưng của Lạc Trạch, đồng tình nói.
“?” Tui nghiêng đầu nhìn Khương Kiến.
“Hắc, Hách Hách, khẳng định là em đoán không ra. Dương Nhất Phàm…” Khi nhắc đến tên này, ánh mắt Khương Kiến trở nên âm u đi, sau đó anh ta lại gượng cười: “USB mà Akishino muốn lấy từ chỗ đội trưởng, nhưng vẫn không tìm được, em đoán xem bọn anh đã giấu cái USB của ba em đi đâu?”
“… Ở đâu?” Bản cương thi hiếm lắm mới phối hợp với anh ta một lần.
“Em không biết tràng diện đó như thế nào đâu, rung động lắm. Lúc Akishino phái người đến bắt đội trưởng, bọn anh bị đánh thuốc tê, không thể động đậy, Lạc Trạch ở ngay bên cạnh đội trưởng, đội trưởng thừa dịp không ai để ý quăng cái USB cho Lạc Trạch, Lạc Trạch, cậu ta…” Khương Kiến hít một