Edit: Cháo
Diệp Kính Hành rất muốn khuyên vợ về nhà, nhưng hắn thật sự không biết nói thế nào, chỉ có thể nói một câu về nhà tẻ ngắt.
Vương Dư Lâm ngẩng đầu, nghiêng một góc 45 độ nhìn lên trần nhà, bờ mi buông xuống một cung độ bi thương: “Lâm Bạch đã trở lại, anh đi tìm anh ta đi.
”
Diệp Kính Hành: “… Giữa anh và anh ta đã kết thúc từ lâu rồi.
”.
ngôn tình hay
Đôi mắt Vương Dư Lâm lóe lên ánh lệ — là thuốc nhỏ mắt y vừa mới nhỏ vào: “Em biết anh vẫn luôn xem em là thế thân của Lâm Bạch.
”
Diệp Kính Hành: “Anh không có, đừng nói bậy.
”
Vương Dư Lâm nhìn thân thương phận: “Em và anh ta quá giống nhau mà.
”
Diệp Kính Hành: “… Không hẳn là rất giống, chỉ có thể nói là chẳng có chút liên quan nào cả.
”
Vương Dư Lâm cao một mét bảy lăm, Lâm Bạch một mét chín, Lâm Bạch là tráng hán với làn da màu lúa mạch, Vương Dư Lâm là tiểu thụ trắng như sữa bò.
Hai người này cho dù là vẻ ngoài hay là phong thái tính cách thì cũng là hai kiểu hoàn toàn khác biệt, đậu mè nó chứ giống chỗ nào?
Vương Dư Lâm: “Em và Lâm Bạch đều có một cái mũi hai con mắt đúng không?”
Diệp Kính Hành gật đầu.
Vương Dư Lâm: “Em và anh ta đều là nam đúng không?”
Diệp Kính Hành tiếp tục gật đầu.
Vương Dư Lâm nói: “Anh còn nói bọn em không giống nhau, giống thế còn gì.
”
Diệp Kính Hành: “… Ừ, hai người đều còn sống, hai người giống nhau như đúc.
”
Vương Dư Lâm lau nước mắt không tồn tại: “Em cũng biết em là thế thân của anh ta.
”
Diệp Kính Hành: “…”
Vương Dư Lâm tiếp tục: “Anh có biết vì sao sau khi chúng ta kết hôn rồi em luôn không vui không?”
Diệp Kính Hành tiếp tục cạn lời: “… Không biết.
” Hắn cảm thấy Vương Dư Lâm diễn thích chí lắm rồi.
Vương Dư Lâm thất vọng nhìn Diệp Kính Hành: “Bởi vì em biết, khi em cười lên thì không giống anh ta nữa.
”
Diệp Kính Hành: “…” Giờ phút này hắn rất muốn ném hết đống