Diệp Kính Hành cười lạnh một tiếng: “Còn có, cha không thương mẹ không yêu, anh trai cờ bạc nợ tiền.
”
Tiếng cười của Lâm Bạch dừng lại.
Vương Dư Lâm đặt bao lì xì ba Vương cho y vào tay Lâm Bạch: “Anh ơi, anh thiếu nợ thì em sẽ trả cùng với anh, sau này đừng đánh bạc nữa.
”
Con dao thái trong tay ba Vương long lanh lấp lánh: “Cầm tiền của em trai thì thôi, mày còn dám đánh bạc? Hôm nay ba đánh chết thằng nghịch tử này!”
!
Lâm Bạch lại đi công tác, chờ đến lúc anh ta trở về, Vương Dư Lâm và Diệp Kính Hành lại cãi nhau, còn nghiêm trọng đến nỗi chia phòng ngủ.
Diệp Kính Hành như thường lệ đi dỗ vợ, nửa đêm trèo lên giường, bị Vương Dư Lâm đè xuống: “Đây là phòng của tôi.
”
Diệp Kính Hành dùng cái cớ cũ rích: “Anh đi nhầm phòng.
”
“Nói đi, anh là người của ai?”
Diệp Kính Hành: “Người của em.
”
Vương Dư Lâm cười lạnh một tiếng: “Anh nghe xem bên ngoài có tiếng gì?”
Diệp Kính Hành nghe một lúc: “Tiếng mưa rơi.
”
“Trời mưa như thác đổ, hạ thuốc, vào nhầm phòng? Kế tiếp là một đêm bảy lần, sau đó anh ôm giống của tôi chạy trốn, muốn tôi phải đuổi theo?”
Diệp Kính Hành: “… Kịch bản thì anh hiểu, nhưng mà… không phải anh mới là