Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

Chương 70


trước sau

“Anh làm như thế này… tôi không thể nói năng rõ ràng được”, miệng tôi bị bóp chặt, thịt đều bị đẩy lên, tùy tiện nói ra câu trên.

Lý Đỗi Đỗi hất mặt tôi ra, sức hắn lớn đến mức có thể làm cổ tôi xoay tròn 360 độ. Tôi phải dùng cột sống kiên cố của mình mới giữ vững cái đầu lại được.

Tôi xoay mặt sang, xoa xoa hai bên má. Đối diện với Lý Đỗi Đỗi sát khí phừng phừng như này, tôi không dám mở miệng oán trách mà chỉ có thể lầm bầm nói, “Tôi đây không phải vì đang lo lắng cho anh sao?”

Từ trong khoang mũi, hắn hừ ra một tiếng cực nhạt, “Tự lo cho mình đi, con mồi.”

Vừa dứt lời, ngón trỏ và ngón giữa hắn chụm lại quẹt lên cánh tay một cái, hai bóng máu còn lại bị rạch vỡ, chất dịch màu đen liền chảy ra. Lúc này cũng hệt như ban nãy, dưới bóng máu có vật gì đó động dậy và chầm chậm chui vào da thịt của hắn.

“Á…”, tôi toan mở miệng, nhưng khi nhớ lại cảm giác đau đớn ở hai má liền lập tức ngậm miệng và ngồi chết dí ở một bên.

Lý Đỗi Đỗi đứng dậy mặc lại áo sơ mi và áo khoác đuôi tôm. Mái tóc dài màu vàng mềm mại lướt qua mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, đợi hắn xử lý xong việc của bản thân sẽ sang “xử lý” tôi. Sau khi hắn gài nút xong, Lý Đỗi Đỗi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống tôi, tôi cũng ngẩng lên nhìn lại hắn.

Ánh trăng đẹp như vậy, tôi nghĩ, hắn ta chắc chắn đang muốn làm gì đó với tôi.

Ví dụ như, tiếp tục bữa ăn khuya ban nãy bị tôi phá đám… chỉ là đổi món khác thôi! Ngón tay hắn hơi nhấc lên đặt trên cằm tôi. Hành động này kéo dài khoảng 3 giây. Tôi khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn, rồi Lý Đỗi Đỗi không nói lời nào, chỉ nhắm hai mắt lại và trực tiếp ngã sang bên cạnh chẳng khác gì một cây cột gỗ…

“Uỳnh!”, Lý Đỗi Đỗi trực tiếp lăn ra bất tỉnh, khiến đất cát lá cây xung quanh bay tán loạn. Không những thế còn làm kinh động những con quạ trên cây gần đó, chúng kêu “quang quác” bay đi, để lại một cánh rừng tịnh mịch.

Tôi ngẩn người.

“Lý… Lý Đỗi Đỗi?”

Hắn không có phản ứng gì, tôi nghĩ một hồi, nếu như mộng cảnh là thời gian cách hiện tại rất lâu về trước, vậy lúc này Lý Đỗi Đỗi vẫn chưa gọi là Lý Đỗi Đỗi mà nên gọi là, “Lý Nhất Ngôn?”

Tôi gọi một tiếng, không những thế còn nhặt khúc cây dưới đất lên chọc vào tay hắn mấy lần. Sau đó tôi chọc lên mặt hắn, cuối cùng tôi ngồi xổm bên đầu hắn, dùng tay vạch mí mắt hắn lên. Nghiên cứu tròng trắng mắt hắn hồi lâu, tôi bèn buông tay ra, mí mắt lần nữa quay về vị trí vốn có.

Tên ma cà rồng này không có chút phản ứng gì.

Tôi nhìn trái nhìn phải, ở nơi núi non hoang vu không ai cứu trợ, đêm xuân lạnh lẽo, chưa kể gió còn có chút lớn.

Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể quàng cánh tay hắn lên vai và dìu vào trong sơn động. Hi vọng trong động có thể chắn gió cho hắn một chút, cũng hi vọng thân thể hắn khỏe mạnh như những gì ma cà rồng bọn họ thường nói, bách độc bất xâm trường sinh bất tử.

Sau khi dìu hắn vào động cũng là lúc tôi tiêu hao hết phần sức lực cuối cùng của mình, cảm giác đói đã qua, hiện tại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ không đỡ nổi.

Tôi dạo quanh sơn động một vòng. Sơn động ở Trùng Khánh đều ẩm ướt, đừng nói đến cỏ khô rơm rạ, trên đỉnh động không có nước rơi xuống đã là may mắn lắm rồi. Tôi không tìm được nơi nào tương đối khô ráo cả, trong này thứ duy nhất có thể lót nằm ngủ đó là…

Tôi không kiềm được nhìn về chiếc áo khoác đuôi tôm tinh xảo của Lý Đỗi Đỗi…

Hiện tại Lý Đỗi Đỗi vì trúng độc mà ngất đi, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi môi tím tái, thân thể còn hơi run rẩy. Tình hình có thể nói là vô cùng không ổn… Cho nên, có chịu thêm chút lạnh chắc cũng không phải chuyện gì to tát…

Dù sao cũng đã tồi tệ đến thế này rồi…

Tôi cởi chiếc áo đuôi tôm của Lý Đỗi Đỗi rồi trải ngang ra, nhưng chỉ có thể che từ phần lưng đến mông của hắn, phần đầu và chân vẫn phải tiếp xúc trực tiếp với đất.

Nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.

Tôi an ủi chính mình, lại nhìn Lý Đỗi Đỗi chỉ đang mặc chiếc áo sơ mi. Tôi hít sâu vào một hơi, lấy hết sức lực còn lại để kéo hắn nằm lên cái áo. Tôi chỉnh lại tư thế cho hắn, cố gắng để người hắn nằm sát vào trong lớp áo, xong xuôi đâu vào đấy tôi mới tìm tư thế thích hợp nằm xuống.

Diện tích chiếc áo đuôi tôm trải ngang không rộng, cho nên tôi dường như phải nằm áp sát vào lồng ngực hắn.

Thân thể của Lý Đỗi Đỗi lạnh chẳng khác gì nước đá. Tuy từ trước đến nay chưa từng nghe ma cà rồng than lạnh nhưng bản thân là một động vật máu nóng, tôi luôn cảm thấy khó chịu với những thân thể lạnh giá.

Tồi ấn ấn trước ngực Lý Đỗi Đỗi lần nữa.

Sau một hồi do dự, tôi duỗi tay vòng qua eo của Lý Đỗi Đỗi, cố gắng khiến khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp lại một chút.

Thân nhiệt của tôi chắc cũng có thể ủ ấm cho hắn phần nào. Nghĩ như thế, tôi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ kéo đến, trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy thân thể của Lý Đỗi Đỗi thật sự đã dần dần ấm lên.

Đêm hôm nay tuy rất buồn ngủ nhưng tôi ngủ không ngon giấc, chiếc áo đuôi tôm trải trên đất quá ẩm ướt, vừa cứng lại vừa lạnh. Có nhiều lúc tôi muốn đổi tư thế khác nhưng trước đó trong đầu tôi luôn luẩn quẩn một suy nghĩ tuy mơ hồ nhưng kiên định… Không được xoay người, nếu làm thế Lý Đỗi Đỗi sẽ lại nhiễm lạnh mất!

Cảm giác này rất giống với đêm trước ngày du xuân của học sinh cấp một và đêm trước ngày thi Đại học của học sinh cấp ba, trong lòng luôn khắc khoải một việc, không thực tế nhưng rất cố chấp.

Giữa đêm vì quá khó chịu nên tôi mơ hồ mở mắt vài lần, dường như có một lần tôi hốt hoảng nhìn thấy Lý Đỗi Đỗi đang bị tôi ôm cũng mở mắt. Hắn không có tinh thần như bình thường, ánh mắt cũng mơ mơ màng màng.

Tựa như đang vỗ về một đứa trẻ đang bệnh, tôi đặt tay lên lưng hắn vỗ nhẹ, nhìn chẳng khác gì đang xoa lưng giúp hắn điều hòa hơi thở.

Tôi muốn nói, “Ngủ đi ngủ đi” nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ngôn ngữ lộn xộn, có thể chỉ là hừ hừ mấy tiếng sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Một đêm mơ hồ qua đi, ngày hôm sau khi tỉnh lại, tinh thần cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu. Thêm việc sáng sớm trong núi thường có sương mù, sương đọng trên đất lại nhiều khiến xương cốt cả người tôi đều như bị nhiễm lạnh.

Tôi xoa xoa đầu gối, ngáp một cái sau đó ngồi dậy. Lý Đỗi Đỗi vẫn ngủ với tư thế tôi để hắn hôm qua trên chiếc áo đuôi tôm không hề nhúc nhích.

Hắn ta còn có thể ngủ, chứ tôi thì dù thế nào cũng không ngủ được. Cái bụng bị bỏ đói của tôi có chút đau, dù không thể săn bắt nhưng tốt xấu gì vẫn nên đi hái ít quả dại. Tôi nhìn Lý Đỗi Đỗi một chút, sau khi lấy phần áo còn thừa đắp lên người hắn xong liền rời khỏi sơn động.

Trước sơn động là một con dốc, vào lúc Lý Đỗi Đỗi sắp khuất khỏi tầm mắt tôi có quay lại nhìn hắn. Hắn ta… dường như đã mở mắt.

Tôi chớp mắt vài cái, cố gắng nhìn kĩ lại, đương nhiên phát hiện những gì mình thấy ban nãy chỉ là ảo giác.

Nếu bây giờ Lý Đỗi Đỗi tỉnh dậy thì chắc chắn không thể cứ trơ mắt nhìn “con mồi” của mình đi khỏi. Hắn ta nhất định cũng giống tôi, đều đang muốn ăn “bữa sáng”.

Tôi đi vào rừng, sau đó phát hiện sự “ngây thơ” của một con người hiện đại.

Qủa dại trên cây này, theo tôi, nhìn bề ngoài thì không thể ăn bởi nó khác xa với trái cây bán trong siêu thị! Chưa kể đến mùi vị, nó có độc hay không tôi không hề biết nên hoàn toàn không dám thử.

Tuyệt vọng.

Động vật trên cạn, cá bơi dưới nước, chim bay trên trời… Tôi lại càng không thể bắt.

Càng thêm tuyệt vọng!

Tôi đi loanh quanh chắc cũng được 2 tiếng, mệt đến độ chân nhấc không nổi, bụng càng ngày càng đói. Hơn nữa tôi còn nhớ ra việc mình phải lê lết thêm 2 tiếng đồng hồ để quay về.

Triệt để tuyệt vọng!

Suốt thời gian trở về sơn động, có thể nói tôi đều dựa vào ý chí để bước đi và đầu luôn cúi xuống nhìn đất. Bất ngờ tôi nhìn thấy một cây bụi thấp, lúc nhỏ đi chơi cùng ba mẹ được ba bí mật chỉ cho một loại dâu dại vừa đỏ vừa nhỏ, tiếng địa phương hình như gọi nó là dâu tằm.

Chắc có thể ăn nhỉ?

Tôi hái một trái bỏ vào miệng, tuy so với trong siêu thị bán chua hơn rất nhiều, nhưng…

Có thể ăn!

Tôi lập tức hái hết những quả ở trên đất. Tôi ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh và thấy bên cạnh còn một cây rất to! Tôi mừng chảy nước mắt nhào qua đó vừa hái vừa ăn, bất luận nó ngọt nó chua hay có chín chưa tôi cũng mặc kệ, tất cả đều nhét hết vào miệng cho đến no mới thôi. Nhưng loại quả này dù có ăn nhiều thế nào cũng chỉ giúp miệng vui thôi. Nhai đến mỏi răng rồi mà cái bụng vẫn không lấp đầy được bao nhiêu. Tôi cố nín nhịn cơn đau răng, hái hết những trái còn lại bỏ vào túi.

Nạp thêm một chút năng lượng vào người, tuy vẫn còn đói nhưng đi đường đã có sức hơn. Tôi nhanh chóng quay về, một lòng muốn đưa quả này cho Lý Đỗi Đỗi nếm thử. Ôm trong lòng suy nghĩ như thế, tuy đường núi ngoằn nghèo song tôi đi lại không thấy mệt như trước nữa.

Cũng vào lúc trong bụng có thức ăn rồi tôi mới suy nghĩ đến việc thì ra bản thân thật sự thích Lý Đỗi Đỗi đến thế.

Cho dù nơi đây chỉ là mộng cảnh, để nhanh chóng gặp được người này mà lòng tôi tràn ngập hy vọng, vui mừng như điên, mong muốn đem hết những thứ bản thân tìm thấy hoặc sở hữu dâng hiến hết cho hắn.

Có thể đối với những người lạnh nhạt như thế có chút hèn mọn. Nhưng từ góc độ nào đó, hèn mọn cũng chính là sự nhiệt tình khi bản thân đã quá thích một người.

Tôi ấp ủ sự nhiệt tình như thế để trèo đèo lội suối hết cả một tiếng đồng hồ để về trước sơn động.

Trong động, Lý Đỗi Đỗi đã tỉnh dậy. Hắn ngồi trên chiếc áo đuôi tôm, mái tóc dài vàng kim xõa chạm đất, nhìn chẳng khác gì một tinh linh đi lạc trong núi.

“Tôi về rồi!”, tôi lớn tiếng nói với
hắn.

Dường như điều này làm tinh linh kia hốt hoảng, hai mắt hắn hơi mở lớn nhìn tôi một thoáng.

“Anh xem tôi đem gì về này”. Tôi lấy từ trong túi áo đầy ụ của mình ra hai trái dâu tằm. Tôi đi đến trước mặt hắn rồi chìa tay đưa cho hắn, “Anh nhìn đi”.

Lý Đỗi Đỗi nhìn trái cây trong tay tôi, ánh mắt dừng lại khoảng nửa giây sau đó đồng tử chuyển sang nhìm chằm chằm vào mắt tôi, “Từ sáng sớm đến giữa trưa, ngươi chạy xa đến như vậy chỉ để đem mấy thứ này về cho ta… xem?”

Hắn tựa hồ vô cùng khó hiểu.

“Tôi chỉ tìm thấy cái này là có thể ăn thôi”, tôi giải thích, “Tôi cũng muốn ăn cái khác, nhưng anh bắt tôi đến nơi xa quá, đi lâu đến vậy mà không thấy bóng dáng ai sinh sống cả.”

Lý Đỗi Đỗi, “Nếu ngươi không về có thể đi xa hơn.”

“Nhưng nếu thế lúc về sẽ tốn nhiều thời gian hơn.”

“…”

“Trong núi này tôi không biết thứ nào có thể ăn, thứ biết thì không bắt được. Chỉ có cái này tôi biết có thể ăn được, anh mau…”

Ồ! Tôi bất ngờ nghĩ đến một việc… Lý Đỗi Đỗi hiện tại không ăn những thứ này.

Vì tôi mới là thức ăn của hắn!

Ban nãy do đói bụng nên đầu óc chỉ chăm chăm tìm cái để ăn, khi tìm được rồi thì chỉ một mực đem về cho hắn ăn mà quên mất điểm mấu chốt này.

Tôi chầm chậm thu trái cây về, sau khi cúi đầu im lặng suy nghĩ trong chốc lát, tôi lần nữa ngẩng đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi nhẹ giọng hỏi, “Bây giờ anh có… đói không?”

Sắc mặt hắn trắng bệch, ánh mắt dời khỏi gương mặt tôi, “Không đói.”

Tôi thở phào một hơi, cảm ơn đại thúc hôm qua, có thể nói máu chú cực nhiều, chỉ một bữa mà có thể khiến Lý Đỗi Đỗi no bụng. Chú không mất mạng còn giúp hắn gắng gượng đến bây giờ.

Trong khi tôi còn đang cảm khái bản thân mạng lớn thì ánh mắt Lý Đỗi Đỗi bất ngờ trầm xuống. Ánh sáng vàng kim từ đầu ngón tay lóe lên khiến trái tim vừa mới bình ổn của tôi nhảy dựng lên, chẳng lẽ tên này muốn bất ngờ giết tôi để tôi trở tay không kịp?

Trong khoảng thời gian tôi chưa kịp có bất kì phản ứng gì thì bất ngờ một tiếng “xoẹt” vang lên, luồng ánh sáng kia xẹt ngang qua tai tôi tạo nên một cơn gió thốc bay tóc. Sau lưng tôi truyền đến một tiếng động nặng nề, tiếp theo đó là chuỗi loạt xoạt ma sát của một thứ gì đó trong bụi cỏ.

“Lột da rồi nướng lên”, Lý Đỗi Đỗi lạnh lùng phun ra một câu.

Tôi chớp mắt vài cái, khi xoay đầu lại liền nhìn thấy một con thỏ hoang lông xám đang nằm trên bãi cỏ giãy giụa quẫy đạp hai chân sau.

“Anh… uống máu không?”

Lý Đỗi Đỗi liếc tôi một cái.

Tôi nhớ ra ma cà rồng bọn họ lúc trước đều xem máu động vật là hàng thứ phẩm. Ánh mắt này của hắn chắc đang nghĩ rằng tôi đã xúc phạm hắn.

Nhưng xúc phạm cái gì chứ, ma cà rồng các người sau khi “cải cách mở cửa” không phải đều uống bột máu sao? Chưa kể trong nội bộ còn sản xuất hàng nhái hàng giả nữa… Một trong những công việc sau này của anh chính là đi bắt mấy kẻ làm bột máu giả đấy nhé. Có thể uống máu động vật tươi đã là xa xỉ lắm rồi…

Đương nhiên tất cả những điều này tôi chỉ thầm mắng trong lòng. Tôi chầm chậm xoay người định đi nhặt con thỏ kia nhưng vào lúc tôi đến bên cạnh nó, đột nhiên tôi lại trầm tư.

Con thỏ này… vẫn còn động đậy. Mà tôi, một con người hiện đại hàng thật giá thật, lại chẳng thể giết nó rồi lột da nướng lên.

Tôi dùng ánh mắt bất lực nhìn về phía Lý Đỗi Đỗi, “Chuyện này…”. Tôi nhìn hắn rất lâu nhưng không nhận được phản ứng gì. Đến cuối cùng cảm giác đói bụng vẫn chiến thắng tất cả.

Trong mơ, lần đầu tiên tôi giết một con thỏ đáng yêu.

Cảm giác ở tay vô cùng chân thật.

Con thỏ lúc giãy chết sức lực vô cùng lớn, ban đầu tôi xách tai của nó lên. Tai nó rất ấm, cảm giác mềm mại hệt như một chú chó con. Hai chân sau của nó không ngừng quẫy đạp ra sức thoát thân.

Đến giờ phút này trong lòng tôi tràn ngập sự hoảng loạn. Tôi đã mấy lần buông tay đặt nó xuống đất, nhưng nó không còn sức để đứng dậy chạy đi được nữa. Nó nằm quằn quại trên đất khiến bộ lông nhuốm đầy bùn đất.

“Tôi… tôi không xuống tay được”, tôi cầu cứu Lý Đỗi Đỗi lần nữa.

Nhưng Lý Đỗi Đỗi lại chẳng có biểu cảm gì, hắn chỉ lạnh lùng trả lời, “Vậy ngươi đợi đi, nhiều lắm 1 tiếng nữa thôi.”

Còn muốn sinh vật khốn khổ này quằn quại thêm một tiếng nữa ư? Tôi không nhìn tiếp được nữa, có thể nói nhanh chóng kết thúc sinh mệnh của nó mới là cách nhân từ nhất.

Tôi nhìn xung quanh, sau đó đem một tảng đá lớn đến, giơ lên giơ xuống trên đầu con thỏ mấy lần nhưng vẫn không xuống tay được, ngược lại còn khiến bản thân sợ hãi thở hồng hộc.

Lý Đỗi Đỗi ngồi ở một bên dường như không chịu được nữa, hắn duỗi tay, ánh sáng màu vàng tụ lại thành một con dao nhỏ, rơi leng keng đến cạnh chân tôi. Tôi ném tảng đá đi và cầm con dao lên. Tôi lại nhìn Lý Đỗi Đỗi lần nữa, nhưng lần này hắn thậm chí không thèm nhìn tôi. Hắn ngồi dựa vào vách động, nhắm mắt dưỡng thần.

Tôi cắn răng nhắm chặt mắt, tay cầm dao hạ xuống, đâm xuyên qua cổ của con thỏ.

Những tia máu nóng hổi bắn lên cổ khiến toàn thân tôi run rẩy, con thỏ sau khi vùng vẫy hai cái cuối cùng chỉ còn sự co giật theo phản xạ.

Nó chết rồi!

Tôi cầm dao vừa khóc vừa xin lỗi con thỏ vừa run rẩy lột da nó. Nhưng trình lột da của tôi vô cùng kém, hai bên trái phải lồi lõm không đều khiến cho tay và toàn thân dính đầy máu. Cả quá trình Lý Đỗi Đỗi chỉ lãnh đạm ngồi một bên quan sát, dường như đây chỉ là vở diễn của một mình tôi.

Từ trước đến nay, tôi chưa từng cảm nhận việc những sinh vật bản thân đang ăn đều từng liều chết để được sống tiếp sâu sắc đến thế.

Cuối cùng Lý Đỗi Đỗi giúp tôi nhóm lửa, tôi nướng chín con thỏ xong rồi ăn sạch.

Chẳng có mắm muối gì nên vị không ngon lắm, vừa khô vừa cứng lại thêm mùi tanh nhưng suy cho cùng cũng được no bụng. Tôi xoa xoa bụng, có chút thỏa mãn thở ra một hơi.

Lý Đỗi Đỗi nhìn chằm chằm tôi, thật hiếm thấy lần này hắn lại chủ động mở miệng nói chuyện, “Sao lúc ăn ngươi không khóc đi?”

Tôi quẹt khóe miệng, “Tôi đang cảm ơn con thỏ đã dùng thân mình giúp tôi no bụng. Đây là bữa ăn mà tôi ăn bằng tấm lòng thành kính nhất. Sau này tôi nhất định sẽ trân trọng từng bữa ăn của mình.”

“Vậy ra ngươi muốn nói với ta rằng, sau này ta nên thành kính với ngươi một chút?”

Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi, hắn giúp tôi bắt thỏ chắc chẳng khác gì nuôi heo ăn cho mập rồi giết.

“Chúng ta… có thể thương lượng chút không?”, tôi cân nhắc một chút, đây là mộng cảnh, Lý Đỗi Đỗi không thể giết tôi nên tôi có chút can đảm hơn. Nhưng dựa theo thói lạm quyền hằng ngày của hắn, tôi cũng không chịu được việc thỉnh thoảng bị hắn hù dọa. Chính vì lẽ đó tôi đề nghị, “Anh có thể ăn tôi nhưng trước khi ăn làm ơn đừng hành hạ tôi, cả về thể xác lẫn tinh thần.”

Lý Đỗi Đỗi nhìn tôi, rành mạch phun ra hai chữ, “Không thể.”

Tôi, “Tại sao?”

“Là ngươi tự mò về nên ta đối xử với ngươi thế nào ngươi cũng không có quyền thắc mắc.”

Hắn vừa nói vừa lấy tay vẽ một đường trong không khí, rất nhanh một chiếc roi màu vàng bay đến trói chặt cổ tay tôi. Khi tôi vẫn còn đang ngẩn người, Lý Đỗi Đỗi ở bên kia đã giật một đầu roi, với hành động nhẹ nhàng đó, tôi liền bị kéo loạng choạng ngã về phía hắn.

Tôi nằm trên người Lý Đỗi Đỗi, lưng hắn dựa vào vách đá, biểu tình lạnh nhạt tựa như một vị thần trên bức bích họa. Nhưng sâu trong tận linh hồn của hắn, lại mang theo sự mị hoặc và hung ác chỉ có riêng ở ma cà rồng.

“Nếu muốn hỏi thì hãy hỏi bản thân ngươi đấy”, hắn ta nói, “Vì sao lại quay về?”

Vì sao tôi quay lại ư?

Điều này còn phải hỏi sao?

Bởi vì anh là Lý Đỗi Đỗi.

Em thích anh, cho nên muốn ở bên cạnh anh, chỉ đơn giản thế thôi!

Truyện convert hay : Hồng Mông Thiên Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện