Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
HẮN CHỈ CHO PHÉP NGƯỜI KHÁC THẦN PHỤC VÀ TUÂN LỆNH MÌNH
Khi nghe đến mấy chữ “tình yêu của đời mình”, sắc mặt Tiêu Trường Du xám ngoét.
Một người quạnh quẽ và máu lạnh như Tiêu Hoa Ung mà lại3 thật sự rung động trước Chiêu Ninh quận chúa.
Tiêu Trường Du cứ ngỡ kiểu người như Tiêu Hoa Ung cả đời cũng không biết được tình ái l1à gì. Tiêu Hoa Ung
quá xuất chúng, khiến người khác khó lòng với tới, cũng quá kiêu ngạo, tuyệt đối không thể cúi đầu trước bất kỳ ai,
người n9hư vậy sao có thể tìm được người sóng vai cùng mình?
Thậm chí Tiêu Hoa Ung còn chẳng ngưỡng mộ ai, dù xưa nay không biểu hiện rõ ràng 3nhưng Tiêu Trường Du biết
Tiêu Hoa Ung luôn xem tất cả mọi người như sâu kiến.
Ngoài mặt, Tiêu Hoa Ung luôn tỏ ra hòa nhã, thong dong,8 song thực chất lại là xem thường hết thảy vạn vật dưới
gầm trời này.
Con chim cắt rít lên the thé, Tiêu Trường Du hoàn hồn, cổ bình tĩnh lại: “Thất đệ, chuyện này có hiểu lầm.”
Tiêu Hoa Ung nhếch môi, dù nụ cười chẳng có vẻ gì là châm chọc nhưng lại khiến người ta có cảm giác tràn đầy
trào phúng.
“Ta không bịa chuyện gạt đệ đầu.” Tiêu Trường Du nghiêm mặt, “Đúng như đệ nói, lần này đến Thiên Sơn, ngay từ
khi ra khỏi Kinh thành ta đã chặt đứt đường lùi. Nhưng ta và Tiên Di đã thống nhất với nhau rằng ta sẽ thoát thân
trước, đợi tìm được nơi cư trú thích hợp, thu xếp xong xuôi thì sẽ báo tin cho nàng, đồng thời cũng giao hẹn ít nhất
nửa năm sau nàng mới tìm thời cơ thoát thân, nhằm tránh bị người khác nghi ngờ.”
Tiêu Trường Du không bịa chuyện mà là nói thật.
Biện Tiên Di tiến hành kế hoạch sớm hơn dự kiến chắc chắn không phải vì nhất thời nổi hứng.
Sắc mặt Tiêu Hoa Ung lạnh băng, nhưng khí thể đã dịu lại. Thôi Tấn Bách đã thuật lại chi tiết cho hắn về chuyện
phát sinh trong Kinh. Đọc thư xong, Tiêu Hoa Ung phần nào đoán được dự định của Biện Tiên Di và Tiêu Trường
Du, hai người này yêu nhau sâu đậm, đến chết không phai, Biện Tiên Di lại gài bẫy Thẩm Hi Hòa sớm hơn dự tính,
quả thật quá sức đột ngột. Nàng ta còn buông bỏ tính mạng quá đỗi dễ dàng, càng khiến người ta khó hiểu.
Tiêu Hoa Ung mạnh dạn phỏng đoán rằng nàng ta chỉ giả chết, lại nghĩ Tiêu Trường Du dường như muốn nán lại
Thiên Sơn, hắn không tin Tiêu Trường Du làm vậy vì muốn tìm Thiên Sơn tuyết liên, từ đó đoán Tiêu Trường Du
hắn đang tìm thời cơ giả chết.
Kể từ đây, hai người họ có thể mai danh ẩn tích, trở thành một cặp phu thê bình thường.
Thấy Tiêu Hoa Ung có phần tin lời mình, Tiêu Trường Du nói tiếp: “Quận chúa vừa vào Kinh, đệ đã xuất hiện tại
Đại Lý tự để chống lưng cho nàng ấy. Với tính cách của đệ, hản nàng ấy phải có chỗ hơn người nên mới được đệ ưu
ái như vậy, ta tích cực thăm dò là vì muốn xác nhận chuyện này, chứ không phải là cố ý dẫn dụ để đối phó với
mình, ta chỉ muốn biết để coi trọng nàng ấy đến đâu mà thôi.
Sau này, dù không biết quận chúa lại quan trọng với đệ đến thế, song ta cũng biết đệ muốn che chở nàng ấy.
Mấy năm nay, ta luôn né tránh đệ, không vươn tay vào trong triều, việc gì từ chối được thì từ chối, không phải vì ta
đã quyết định sẽ ra đi, mà là vì ta biết một khi mình chạm tay vào đó thì sẽ không thoát được số kiếp trở thành một
quân cờ thân bất do kỷ trên bàn cờ của đệ.”
Tiêu Hoa Ung khẽ nhíu mày, không ngờ vị ca ca bằng tuổi mình ngày thường không có gì nổi bật lại hiểu rõ về
mình như thế.
Tiêu Trường Du chẳng hề mất mặt khi thừa nhận mình không bằng người ta, sự thật là thế, hà tất phải mạnh
miệng?
“Ta sợ đệ là thế, lại biết đệ muốn che chở quận chúa, nên đã dặn Tiên Di tuyệt đối đừng trêu vào nàng ấy.” Tiêu
Trường Du cũng đăm chiêu, “Tiên Di sẽ không tiến hành kế hoạch của chúng ta sớm hơn dự kiến, càng không dám
gài bẫy quận chúa, trừ khi…”
Trừ khi rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ, trừ khi bị người ta ép buộc, nàng ta mới dùng tới thuốc giả chết đã chuẩn bị
sẵn.
“Thất đệ, đệ liệu sự như thần, có thể đoán được ý định của chúng ta, nhưng người trong Kinh không phải ai cũng
được như đệ, bây giờ hắn Tiên Di đã trốn được rồi. Khi nào gặp lại, ta sẽ bảo nàng ấy khai kẻ chủ mưu ra, chỉ mong
để có thể tha cho chúng ta một con đường sống.” Tiêu Trường Du khẩn khoản.
“Huynh cho rằng nàng ta có thể trốn được ư?” Tiêu Hoa Ung chậm rãi giơ tay lên, con chim cắt đang