Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
THÁI TỬ NHÂN TỪ
Tiêu Hoa Ung có ôn hòa không?
Hắn cũng thấy mình là người ôn hòa.
Hắn chỉ âm thầm báo cho chư vị đại thần biết tin quốc khố đã trống3 rỗng trước khi Đổng Tất Quyền xảy ra chuyện
mà thôi.
Nghe được tin này, đương nhiên là ai cũng hoảng hốt, ngay sau đó vụ việc Đổng Tất Quy1ền bị phơi bày, thể là
bọn họ hè nhau đòi thanh tra Hộ bộ. Hữu Ninh để nào dám để bọn họ lập tức thanh tra, đối chiếu sổ sách quốc khố
trong khi ch9ưa chuẩn bị gì?
Ông ta không dám, cho dù cuối cùng ông ta thỏa hiệp, chịu tiến hành thanh tra thì trước đó cũng phải nghĩ cách
xóa sạch dấu3 vết của bản thân, nhưng cả triều đang căm phẫn, thậm chí những quan viên là người của bệ hạ
nhưng không biết chuyện cũng muốn tìm hiểu xem quốc kh8ổ còn lại bao nhiêu.
Hữu Ninh để biết làm sao bây giờ?
Đương nhiên là bắt chước Tiêu Hoa Ung giả vờ ngất rồi.
“Điện hạ, mấy người Thôi cũng vẫn đang quỳ ngoài đại điện, xin bệ hạ cho phép thanh tra Hộ bộ.” Thiên Viên báo
cáo tin tức mà người phe mình nghe ngóng được. “Không việc gì phải vội, cứ để bọn họ giằng co với bệ hạ, Đổng
Tất Quyền vẫn chưa khai à?” Tiêu Hoa Ung bóc một quả lựu nếm thử, “Ngọt thanh ngon miệng, mai hải vài quả
ngon mắt đưa cho UU.”
Thiên Viên ngẩng đầu nhìn cây lựu trĩu quả đỏ rực cách đó không xa, vui vẻ nói: “Vâng ạ.” Sau đó, hắn lại nói tiếp:
“Đổng Tất Quyền bắt đầu lung lay, hai ngày nữa mà vẫn không gặp được bệ hạ thì sẽ khai ngay ấy mà.” “Ồ, bệ hạ
sẽ bệnh mấy ngày liền cho xem, nhưng đám Thôi Chinh không quỳ được lâu đầu, phải mau chóng bắt Đổng Tất
Quyền khai ra mới được.” Tiêu Hoa Ung ra lệnh. Đổng Tất Quyền bị giam trong thiên lao, không cho ai vào thăm,
Tiêu Hoa Ung cũng không vào được, người trong đó có quá nửa là thân tín của Hữu Ninh để, bọn họ chỉ có vài
người tai mắt, không dám hành động bất cẩn.
Đổng Tất Quyền đợi bệ hạ triệu kiến mình, lại được người của Tiêu Hoa Ung tường thuật chi tiết tình hình bên
ngoài.
“Đổng công, ông sớm cung khai thì mới có thể bảo vệ được Đổng gia.”
“Quý chủ nhân chưa từng xuất hiện, cũng chưa nói gì với ta, ta dựa vào đâu mà tin tưởng hắn?” Đổng Tất Quyền
ngồi im, sắc mặt vô cảm.
“Trước mắt, Đổng công còn cách nào khác để đánh liều một lần hay không?” Ngục tốt hỏi, “Đổng công nên biết bệ
hạ đã bị dồn vào đường cùng, không thể che chở cho ông được đầu, quốc khố thâm hụt, Hộ bộ tham ô, toàn bộ đều
là trách nhiệm của Đổng công đấy.”
Ngục tốt vừa dứt lời, Đổng Tất Quyền liên giật mình, không ngờ người này lại biết được mình làm việc cho bệ hạ.
“Đổng công, ông mà chịu khai thì chỉ mình ông phải chết, biết đâu chủ nhân của ta có thể bảo toàn người của Đổng
phủ.” Ngục tốt dụ dỗ, “Nếu không khai, vậy Đổng công thử ngẫm lại kết cục của Khang vương phủ đi.”
“Ngươi.” Trong lòng Đổng Tất Quyền dậy sóng, người này còn biết Khang vương cũng là người của bệ hạ!
Ngục tốt không để ý về biển sắc của ông ta, nói tiếp: “Lang quân của Khang vương phủ có thể sống lay lắt vì là
người trong hoàng thất, nhưng Đổng gia lại chẳng phải hoàng thân quốc thích gì.” Đổng Tất Quyền nghĩ đến Tam
Lang của Khang vương phủ, lòng dạ rối bời.
“Quý chủ nhân làm thế nào để bảo toàn Đồng phủ? Làm thế nào đảm bảo vệ con của ta được cơm no áo ấm trong
suốt quãng đời còn lại?” Đổng Tất Quyền hỏi.
“Vậy phải xem Đổng công có tin hay không.” Ngục tốt chỉ là người đưa tin, “Nếu ông tin thì còn hi vọng, còn
không tin thì cả nhà cùng bị chém đầu.” Nói rồi, hắn không nấn ná lâu kẻo bị nghi ngờ, nhanh chóng bỏ đi.
Hữu Ninh để đã cáo ốm được hai ngày, Thôi Chinh và Tiết Hoành dẫn đầu bả quan rời cung trước giờ giới nghiêm
ban đêm, sáng hôm sau lại vào cung quỳ gối cầu kiến Hữu Ninh đế.
Sang ngày thứ ba, cuối cùng Tiểu Hoa Ung cũng lấy được thứ mình cần, hắn mở ra xem rồi đứng dậy: “Đi gặp bệ
hạ thôi.”
Thấy Thái tử điện hạ tiều tụy đi nhiều, sắc mặt trắng bệch, cả người gầy rộc, Lưu Tam Chỉ không dám ngăn cản, sợ
không gánh nổi trách nhiệm nếu Thái tử điện hạ cũng quỳ ngoài cửa.
Lưu Tam Chỉ đi vào trong điện bẩm báo, thế là Tiêu Hoa Ung trở thành vị hoàng tử đầu tiên được vào thăm.