Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Vậy ra nguyên nhân chân chính khiến Hữu Ninh để chủ chiến chứ không muốn hòa thân là do năm xưa người
mình yêu bị ép hòa thân?
“Sao điện h3ạ biết được mấy chuyện xa xưa này?” Mười chín năm trước, người trước mặt nàng vừa mới ra đời, hãy
còn quấn tã.
“Ta đã muốn biết chuyện gì 1thì đừng nói là mười chín năm trước, có là hai mươi chín năm trước cũng có thể điều
tra được” Tiêu Hoa Ung xắn tay áo rót cốc trà mới cho Thẩm Hi9 Hòa, “Sau này, UU có gì không biết cứ hỏi ta, ta
nguyện làm Bách Hiểu Sinh của UU”
Thẩm Hi Hòa đã quen với điệu bộ ân cần của Tiêu Hoa3 Ung, nàng vẫn bình thản như không, chỉ lịch sự mỉm cười:
“Trên đời này còn chuyện gì điện hạ không biết nữa không? Có chuyện gì điện hạ không làm8 được không?”
Tiêu Hoa Ung đang định hớp ngụm trà, nghe nàng nói vậy, cốc trà ngừng bên môi, ngước nhìn nàng bằng ánh mắt
dịu dàng, tràn đầy trìu mến: “Có trái tim UU là ta không biết, cũng không lấy được”
Thẩm Hi Hòa ngẩn người, sau đó tươi cười: “UU không có trái tim”
“Không sao. Dường như Tiêu Hoa Ung đã lường trước nàng sẽ nói vậy, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ, “Ta có là được,
hai người một trái tim, phu thê đồng lòng
Thẩm Hi Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng buồn khuyên hắn chớ nên tùy tiện trêu nàng nữa, đợi khi nào hắn biết được
lòng dạ nàng sắt đá ra sao ắt tự biết khó mà lui: “Hôm nay cảm ơn điện hạ đã giải thích nghi vấn cho ta.”
Tiêu Hoa Ung cho nàng biết tâm tư của Hữu Ninh đế, ông ta đã không có ý hòa thân, tất nhiên sẽ không gả con gái
cho một người mà ông ta cho rằng có khả năng thích nam phong, nàng không cần vội vàng ra tay với Dương Lăng
làm gì.
Nàng quan tâm đến kẻ chủ mưu sau màn hơn là quân cờ như Dương Lăng.
Ra khỏi Đông cung, Thẩm Hi Hòa không về quận chúa phủ ngay mà đi đến tiệm vàng Đầu Kim đã được Bộ Sơ
Lâm nhắc đến. Đây là một trong những tiệm vàng lớn nhất Kinh thành, tạm thời chưa rõ ô dù của nơi này là ai, chủ
nhân là một thương nhân người Lạc Dương, rất giỏi luồn cúi.
Khắp nơi rực rỡ muôn màu, vàng bạc ngọc ngà lóng la lóng lánh chói mắt. Tiểu nhị của tiệm vàng Đấu Kim ai nấy
đều cao lớn khôi ngô, nghe nói nơi này còn thuê tiêu cục hộ tống.
“Mời nữ lang sang bên này, chẳng hay nữ lang muốn mua gì?” Nương tử bán hàng lanh lợi bước tới đón tiếp,
khách nam sẽ do các tiểu lang chiêu đãi kể cũng thích hợp
Thẩm Hi Hòa đeo mạng che mặt, theo hầu chỉ có Tử Ngọc vốn ít khi ra cửa, nương tử bán hàng chỉ có thể đoán
Thẩm Hi Hòa có phải người phú quý hay không thông qua cách ăn mặc và cử chỉ. Vô tình thấy miếng ngọc giác gắn
trên váy Thẩm Hi Hòa, ánh mắt nàng ta sáng lên, thái độ ân cần hơn hắn: “Hay nữ lang vào thử mà xem, gian trong
toàn là thượng phẩm, tầng trên còn có trận phẩm nữa.”
Thẩm Hi Hòa làm ngơ nàng ta, Tử Ngọc nói: “Nương tử nhà ta thích yên tĩnh.”
“Thiếp đã nhiều lời rồi.” Nương tử bán hàng nở nụ cười xin lỗi, sau đó lẳng lặng đi theo sau lưng Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa tùy ý đi dạo từ gian ngoài đến gian trong, sau đó đi lên tầng trên, tìm một nhà gian ngồi nghỉ: “Từ
lâu nghe nói hàng hóa trong tiệm vàng Đầu Kim độc đáo, màu sắc lại tao nhã, nay đi xem mới biết chỉ là hữu danh
vô thực.”
“Nữ lang đừng nóng giận, ta sẽ sai người lấy mấy món hàng đặc biệt đem tới.” Ông chủ được tin bèn ra ngoài đón
tiếp. Thẩm Hi Hòa khẽ “Ừ” một tiếng, vẻ kiêu ngạo của nàng không hề khiến ông chủ nhật lòng mà càng thêm
nhiệt tình, bởi miếng ngọc giác gắn trên váy nàng được làm từ ngọc thượng đẳng của thượng đẳng, trên đời khó có
miếng thứ hai, một miếng ngọc giác này thôi đã giá trị tương đương nửa tiệm vàng.
Ông chủ đưa lên phần lớn là trang sức bằng ngọc, trong đó bạch ngọc chiếm tỷ lệ cao nhất, có thể nói ông ta rất giỏi
phán đoán sở thích của người khác.
Nào là trâm ngọc tinh xảo, nào là bộ diệu gắn chuỗi ngọc trai, vàng ngọc phối nhau lộng lẫy vô cùng.
Thẩm Hi Hòa dùng khăn lụa cầm vài món trang sức xem xét tỉ mỉ, sau đó chọn một cặp bộ diệu bạch ngọc, thân
trầm thuôn