Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Nào Thanh tra hỏi xong xuôi thì bảo Lý Cạnh ở lại vào phủ một lát, đợi đến khi sắc mặt hắn đã bình thường trở lại,
mắt không còn đỏ mới3 cho hắn về nhà.
“Tiểu cữu cữu tra thử xem tử tù trong nhà lao của Lâm Xuyên có bị người ta đánh tráo không?” Sau khi Lý Cạnh
1quay về nhà, Thẩm Hi Hòa mới nói với Đào Thành.
“UU, con nghi ngờ..” Đào Thành giật mình.
Thẩm Hi Hòa gật đầu: “Ng9ười bình thường luôn kính sợ người chết, không dễ gì đào mộ người ta. Chỉ có hạng
hung ác cùng cực, không tin vào thần linh, không sợ 3ma quỷ, không sợ chết mới làm ra chuyện mất hết tình người
như thế!”
Lần trước, khi Biện Tiên Di tìm một gã tử tù gài bẫy nàng8, Thẩm Hi Hòa mới biết có tình trạng hoán đổi những tên
tù nhân tội ác tày trời trong lao ra ngoài tiếp tục gây ác, sau khi Thôi Tấn Bách điều tra, phát hiện đây là thủ đoạn
thường dùng của giới quyền quý, dính líu đến rất nhiều người, Hữu Ninh để cũng chỉ có thể nổi trận lôi đình trên
triều rồi lệnh cho Thối Tấn Bách kiểm tra chặt chẽ, chứ cũng không trùng phạt nghiêm khắc.
Nếu trừng phạt một người, chỉ sợ sẽ lôi ra một đám dây mơ rễ má, bách tính mà biết chuyện này không biết sẽ nghĩ
thế nào.
Kinh thành còn có chuyện như vậy nữa là các địa phương?
“UU, nếu thể thật, triều chính sẽ rung chuyển.” Đào Thành sợ tái mặt.
Nếu nhiều nơi cùng có vấn đề tương tự chứ không riêng gì một địa phương, vụ án này sẽ liên lụy đến toàn bộ quan
viên địa phương của triều đình, muốn trao đổi tử tù từ trong lao ra ngoài, phải là quan phủ trở lên mới làm được!
Một khi xác thực được vấn đề, từ trên xuống dưới, không ai có thể thoát được trách nhiệm.
Tựa như Đào Thành là thứ sử, tuy rằng quận Lâm Xuyên có lẽ không có chuyện như vậy, nhưng nếu các huyện trực
thuộc Lâm Xuyên có vấn đề, Đào Thành cũng không thể thoát tội. “Bọn họ nghĩ pháp luật không trách số đông chứ
gì?” Thẩm Hi Hòa hừ lạnh, “Tiểu cữu cữu nên phải người âm thầm điều tra các huyện trực thuộc quận Lâm Xuyên
có tình trạng này hay không.”
“Cữu cữu sẽ cho người điều tra ngay.” Đào Thành hết sức coi trọng việc này.
Thẩm Hi Hòa lập tức lấy giấy bút viết thư cho Tiêu Hoa Ung, thuật lại đầu đuôi tình hình nghiêm trọng hiện tại, vụ
án này có phạm vi liên lụy rộng không kém án Yên Chi, thậm chí tính chất còn ác liệt hơn.
Mặt khác, sao lại có người muốn vơ vét nhiều tiền bạc như vậy? Mục đích kẻ đó làm vậy là gì, quả là khiến người ta
phải suy nghĩ sâu xa.
Nhận được thư Thẩm Hi Hòa gửi, nụ cười Tiêu Hoa Ung có phần phai nhạt, hắn không ngờ thủ phạm không phải
bọn trộm mộ bình thường. “Báo tin này cho Thôi Tấn Bách.” Tiêu Hoa Ung mân mê quân cờ đen trên đầu ngón tay,
“Để pháp luật hỗ trợ điều tra.”
Thiên Viên vâng dạ rồi nói: “Điện hạ, quận chúa muốn thay đổi tuyến đường từ quận Lịch Dương đi ngang qua
phủ Hà Nam rồi mới về Kinh.”
“Ừ.” Chuyện này nằm trong dự đoán của hắn, Thẩm Hi Hòa vốn không yên tâm về Bộ Sơ Lâm, nay lại càng lo lắng,
nàng có hộ vệ từ Tây Bắc theo tới và hộ vệ do bệ hạ phải cho, bè lũ thủ phạm gặp nàng cũng chỉ có nước tránh voi
chẳng xấu mặt nào, nàng lại có kim bài ngự tử, các quan viên địa phương không dám gây khó dễ.
Dù vậy, Tiêu Hoa Ung vẫn mong nàng thuận buồm xuôi gió, vẫn phải người mở đường cho nàng.
“Điện hạ, còn chuyện này nữa…” Thiên Viên cúi đầu nói, “Vương Chính bị ngất ở chùa Tướng Quốc, được khiêng
về Vương phủ, bách tỉnh cũng biết chuyện ông ta va chạm nên phải ở nhà kiểm điểm, kể từ khi có thể ra phủ, ngày
nào ông ta cũng cầu phúc cho điện hạ trong chùa Tướng Quốc, thậm chí không ăn không uống để tỏ lòng thành…”
Vương Chính là người lợi hại, trước lễ đội mũ của Thái tử điện hạ, ông ta luôn ngoan ngoãn ở rịt trong phủ, thành
kính chép kinh, xếp đầy mẩy rương to. Sau khi Thái tử điện hạ làm lễ đội mũ, ông ta liền dâng lên hoàng thượng,
hoàng thượng vẫn không chịu tha thứ, tạm thời vẫn cách chức ông ta.
Có điều Vương Chính không cần đóng cửa kiểm điểm nữa, thể là ngày nào ông ta cũng đến chùa Tưởng Quốc cầu
phúc cho Thái tử điện hạ, quỳ từ sáng đến tối, người dân đi chùa đều khen Vương tướng trung với vua, chiều khổ
nhục kể này thật hữu hiệu.
“Ông ta muốn