Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Núi non hiểm trở trập trùng, một người vóc dáng khôi ngô giục ngựa lao đi như tên bắn, nổi bật giữa màn đêm,
dường như chỉ 3trong tích tắc nữa thôi, hắn sẽ đến bên Thẩm Hi Hòa ngay.
Sau khi nếm mồi lửa đi, Thẩm Hi Hòa liên lăn về phía ngư1ợc lại, không ngờ phía này có nhiều đá dăm, làm tay
nàng trầy trụa thảm thương, đau rát. Nàng không phải người õng ẹo, như9ng sức khỏe yếu ớt đòi hỏi nàng phải
biết quý trọng thân thể. Thẩm Hi Hòa xác nhận tạm thời không có vết thương nào nghiêm3 trọng, thấy gần đó có
một vũng nước trong, nàng bèn lấy khăn tay giắt bên hông ra nhúng xuống nước rồi lau rửa vết thương8.
Tiếng vó ngựa dồn dập lao tới làm nàng giật mình đứng phắt dậy, còn chưa kịp ngoái đầu nhìn lại, một người
thình lình ôm lấy nàng từ phía sau. Vòng tay người ấy ghì chặt lấy nàng, ấm áp mà mạnh mẽ, lại hơi run rẩy như
thế không chịu nổi cái lạnh thấu xương của đêm đông.
Ngửi được mùi thuốc quen thuộc, Thẩm Hi Hòa buông tay khỏi cơ quan trên cổ tay, có điều nàng không thích động
chạm vào bất cứ ai trừ người thân ra, cho dù là nam hay nữ, nên khó chịu vùng vẫy. Ngặt nỗi cánh tay Tiêu Hoa
Ung cứng như sắt, ôm chặt vô cùng, Thẩm Hi Hòa không tài nào vùng ra được, đành nghiêm giọng cảnh cáo:
“Buông ta ra.” “Một lát thôi, một lát là được…” Tiêu Hoa Ung nhắm mắt lại, nhỏ giọng van nài. Để hẳn cảm nhận
độ ẩm và hơi thở của nàng trong chốc lát, để hắn tin tưởng rằng nàng vẫn bình yên.
Nghe giọng điệu hoảng hốt của hắn, Thẩm Hi Hòa kinh ngạc trong thoáng chốc, nàng đang định mở miệng thì Tiêu
Hoa Ung đã buông nàng ra, nhìn nàng từ đầu đến chân với vẻ lo âu, thấy tay nàng quấn khăn tay, hắn vội nằm lấy
hai tay nàng mà hỏi: “Nàng bị thương à? Có nặng lắm không? Có đau không? Còn bị thương ở đâu nữa không?”
Thẩm Hi Hòa rụt tay về: “Sao điện hạ lại ở đây?”
Trên tay chợt trống không, gió đêm thổi qua lạnh buốt, Tiêu Hoa Ung chậm rãi nắm tay lại: “Ta ta lo cho nàng.”
“Điện hạ có biết kẻ chủ mưu là ai không?” Thẩm Hi Hòa vội hỏi.
Thẩm Hi Hòa nghĩ Tiêu Hoa Ung hắn phải biết kẻ chủ mưu là ai, sợ nàng đối phó không được nên mới đích thân
đến đây.
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, nàng cũng chỉ biết có chính sự, Tiêu Hoa Ung thầm thở dài: “Khoan nói mấy chuyện
này, chúng ta tìm chỗ xem vết thương của nàng đã.”
“Ta không sao.” Mấy vết trầy và vết cắt do đá dăm gây ra trong lúc lăn xuống dốc không quá đáng ngại, Thẩm Hi
Hòa thấy đau nhất là bên bả vai bị chim cắt va phải, xem ra là bị bầm rồi.
Tiêu Hoa Ung dẫn theo thuộc hạ đến, chính là nhóm người đi trước mở đường cho Thẩm Hi Hòa, giờ quay về đây
tiếp viện, cả nơi này lẫn chỗ Mạc Viễn và Đằng Tỉnh trên núi đều không còn gì đáng ngại.
Địa Phương đi sau Tiêu Hoa Ung một đoạn, hắn đến chỗ cắm trại trước, sửa xe ngựa cho Thẩm Hi Hòa rồi đánh xe
đến.
Tiêu Hoa Ung nhìn hơn với vẻ hài lòng, Địa Phương ưỡn ngực đầy tự hào, hắn biết mình hiểu chủ tử, giỏi lấy lòng
chủ tử hơn ca ca mà!
Tiêu Hoa Ung đỡ Thẩm Hi Hòa lên xe ngựa, Hồng Ngọc hộc tốc chạy tới, toan lên theo. Tiêu Hoa Ung vốn đã đặt
một chân lên bậc lên xuống, thấy vậy thì khựng lại. Hồng Ngọc cứng đờ người, đêm nay không trăng, ngoài xe treo
một chiếc đèn lồng, rọi sáng gương mặt sa sầm của Tiêu Hoa Ung. Hồng Ngọc vô thức lùi lại, cảm thấy mình xuất
hiện không đúng lúc. Nhưng rồi chỉ trong nháy mắt, nàng ta sực nhớ ra mình không phải là tỳ nữ của Thái tử điện
hạ, mình phải bảo vệ quận chúa!
Hồng Ngọc làm ngơ vẻ không vui của Tiêu Hoa Ung, nhanh chóng bước tới làm lễ với hắn: “Nô tỳ bái kiến Thái tử
điện hạ.”
Tiêu Hoa Ung rụt chân về nhường lối, gương mặt hơi cứng đờ VÌ xấu hổ: “Ngươi xem thử quận chúa còn bị thương
ở đâu nữa không.”
Còn bị thương ở đâu? Nghe vậy, Hồng Ngọc vội nhảy nhóc lên xe, vén rèm đi vào.
Thấy Hồng Ngọc, Thẩm Hi Hòa vội hỏi: “Bọn Trân Châu sao rồi?”
“Đám truy sát chúng ta đã rút lui cả rồi, nhóm Trân Châu