Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Nụ cười của Tiêu Trường Khanh lạnh lẽo và quái gở, lại thêm sắc mặt nhợt nhạt, trông như một con quỷ mới chui
ra khỏi mồ, làm3 Tiêu Trường Doanh sợ hãi lùi lại: “A huynh, đó là hoàng băng đẩy, là nơi chôn cất tổ tiên của
chúng ta đấy!”
Người 1sinh ra ở đời phải biết kính trọng tổ tiên, đó là phép tắc làm người cơ bản. Nhân thường cương luận, lễ
nghĩa liêm sỉ, hiếu 9thuận trưởng bối là những phẩm chất tối thiểu phải có, nếu không có sao có thể gọi là con
người?
Không thì cớ sao Ti3êu Hoa Ung phải bí mật xử lý vụ án này? Kinh động đến phần mộ tổ tiên là một tội ác khó tha
thứ hơn cả tra tấn chính mình.
“Hoàng lăng được canh phòng nghiêm ngặt, sao huynh có thể chở thuốc nổ vào trong đó mà không ai hay biết
chứ?” Tiêu Trường Khanh vuốt ve chiếc huân gồm trong tay, “Huynh chỉ bắt chước Thái tử điện hạ giở chút trò vặt
ngoài hoàng lăng thôi.”
Nơi phát nổ nắm rất gần hoàng lăng, khói mù ngút trời, người dân ở mấy ngôi làng xa xa chỉ biết vị trí đại khái,
Tiêu Trường Khanh đã sắp đặt thủ hạ sẵn sàng phao tin, thế nên lời đồn mới lan truyền nhanh chóng không tài nào
ngăn nổi.
Nghe vậy, Tiêu Trường Doanh mới nhẹ nhõm hơn đôi chút, hắn chậm rãi bước tới, nắm chặt bả vai Tiêu Trường
Khanh: “A huynh, sau này đừng thế nữa được không?”
Nghe giọng điệu đầy nài nỉ và sợ hãi của đệ đệ, Tiêu Trường Khanh cúi đầu nhìn cánh tay đang nắm lấy bả vai
mình. Tiêu Trường Doanh siết rất mạnh, phải để ý kỹ mới nhận ra tay hắn đang run. Tiêu Trường Khanh thở dài
thật khẽ, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay Tiêu Trường Doanh.
“A đệ, huynh không muốn gạt đệ”(D
Hàng mi dài của Tiêu Trường Doanh run run, khóe mắt đỏ hoe: “A huynh… Ngũ tẩu đã đi rồi, huynh hãy buông
tha chính mình, được không? Coi như… coi như đệ van huynh đi” Tiêu Trường Khanh nhẹ nhàng gỡ tay Tiêu
Trường Doanh ra: “A đệ, chỉ có sự yên nghỉ vĩnh hằng mới có thể khiến huynh quên đi Ngũ tấu của đệ. Trước khi
chết, nàng đã nói với huynh rằng huynh phải sống cho thật tốt, đã vậy huynh sẽ sống thật tốt.”
Nói đến đây, thấy bên hông Tiêu Trường Doanh giắt một con dao găm tinh xảo, Tiêu Trường Khanh bèn rút con
dao ra. Lưỡi dao rất mỏng, sắc bén vô cùng. Tiêu Trường Khanh đặt chuôi dao vào trong tay Tiêu Trường Doanh,
cầm tay hắn chĩa dao vào tim mình: “Hay là… đệ hãy thành toàn cho huynh đi, như vậy… huynh xem như không
thất tín với nàng”
Tiêu Trường Doanh vùng vẫy mấy lần nhưng không thể thoát khỏi cánh tay Tiêu Trường Khanh, trái lại còn làm
tay Tiêu Trường Khanh bị thương Tiêu Trường Doanh hoảng hốt buông tay ra con dao găm rơi xuống hắn đẩy
Tiêu Trường Khanh ra, nhìn sắc mặt tươi cười của huynh trưởng mà lòng tràn đầy đau xót: “A huynh, huynh điên
rồi!”
Tiêu Trường Doanh sớm biết ca ca mình không được bình thường kể từ khi Ngũ tẩu qua đời, nhưng trước kia hắn
chỉ nghĩ ca ca còn đang chìm đắm trong buồn thương, nay mới biết không phải là Tiểu Trường Khanh chưa thoát
được khỏi nỗi đau, mà là vẫn luôn nhốt mình trong đó, người đang đứng trước mặt hắn chẳng qua là một cái xác
không hồn mà thôi.
“Ha ha ha..” Tiêu Trường Khanh phá lên cười, cúi người nhặt dao găm lên, dùng tay lau vết máu trên lưỡi dao, lại
nhìn cánh tay đang chảy máu ròng ròng của mình, “Huynh đã điện từ lâu rồi, người phụ thân mà huynh luôn
ngưỡng mộ lại tiêu diệt thế tộc của huynh, người mẫu thân đáng kính thì đưa thuốc độc cho thê tử, để nàng tìm
đến cái chết. Đứa con bé bỏng của huynh biến thành một vũng máu ngay trước mặt huynh. Thế tử trút hơi thở cuối
cùng trong vòng tay huynh, cơ thể mỗi lúc một lạnh dần.
Bọn họ cắt xẻo lòng huynh từng nhát một, còn muốn huynh điềm nhiên như không có việc gì. Huynh đau đớn vì
mất đi thê tử, bọn họ lại nói đại trượng phu sợ gì không tìm được thê tử khác, chỉ cần để tang một năm, sau đó bọn
họ sẽ tìm cho huynh một người vừa ý.
Lúc đó bọn họ đang đứng ngay trước linh đường của nàng, vậy mà vẫn có thể thốt ra những lời vô tình đến thế,
bọn họ có xem huynh là nhi tử nữa không?”
Tiêu Trường Khanh đau thương đến điên cuồng, Tiêu Trường Doanh vội chạy tới, ôm chầm lấy Tiêu Trường
Khanh: “A huynh” (1)
Tiêu Trường Khanh đau đớn đến vậy không chỉ vì mất đi tình yêu của đời mình, mà là vì sau khi nàng qua đời,
người thân của hắn đều hết