Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 233


trước sau

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Điện hạ đừng nói bậy” Thẩm Hi Hòa cau mày.


Trong lòng Tiêu Hoa Ung như có một dòng suối mát chảy qua, trong trẻo 3ngọt lành, hắn vui mừng lên tiếng: “Nếu
UU không thích nghe những lời này, về sau ta tuyệt đối không nói vớ vẩn nữa” Trướ1c kia, vì nghĩ hắn không sống
được bao lâu nên nàng mới chọn hắn, nhưng nay nàng chẳng những không ngóng trông hắn chết s9ớm mà còn
không thích nghe hắn nói những chuyện chẳng lành, cho thấy đối với nàng mà nói, hắn không còn là người không
qu3an trọng nữa.


Dù vẫn còn cách kỳ vọng của hắn khá xa, nhưng như thế cũng đã đủ để Tiêu Hoa Ung thấy hài lòng và s8ung
sướng.


Thẩm Hi Hòa không nói gì thêm, kể từ khi Tiêu Hoa Ung cứu mạng mình, vị trí của hắn trong lòng nàng đã khác
trước, tuy không phải là yêu nhưng nàng biết ơn hẳn.


Tuy chưa chắc gì sẽ dành nhiều tình cảm cho ân nhân, nhưng Thẩm Hi Hòa cũng không muốn hắn mất sớm đương
độ thanh xuân.


Tại quận Lịch Dương, Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung thấy dân chủng hết sức bị phần vì án trộm mộ, nhẹ nhất chỉ
là đòi quan phủ lấy lại công bằng, cũng có người đem tiền vàng mã rải trước cổng nha môn trong cơn giận dữ,
người thông minh hơn thì mặc áo tang, đốt vàng mã, bưng bài vị quỳ trước Cổng nha môn, thậm chí còn có người
vì quá đau lòng mà đập đầu chết ngay tại nhà môn.


Hết chuyện này đến chuyện khác không ngừng kích thích lòng phẫn nộ của dân chúng, giết phụ mẫu đã là thù
không đội trời chung, huống chi là quấy nhiễu vong linh người đã khuất. Nhiều người tuy không bị ảnh hưởng
nhưng cũng có thể thấu hiểu nỗi đau của khổ chủ.


“Chẳng lẽ. Tín vương điện hạ không dự đoán được sự tình sẽ diễn biến đến nông nỗi này?” Thẩm Hi Hòa đã tận
mắt chứng kiến một bà lão chừng bảy mươi tuổi đập đầu chết tại phủ nha vì phần mộ trượng phu quá cố bị đào
trộm, máu tươi bắn ra bốn phía, nhuộm đỏ cả pho tượng sư tử đá.


“Những việc này không quan trọng đối với hắn” Tiêu Hoa Ung cụp mắt.


Tiêu Trường Khanh đã được Hữu Ninh để xem như Thái tử tương lai mà bồi dưỡng hơn mười năm, đợi khi nào
mình nhắm mắt xuôi tay thì sẽ để hắn kề nghiệp. Nếu không có biến cố Cổ gia nữ lang, có lẽ hiện tại hẳn đã là
hoàng tử có danh vọng lừng lẫy nhất.


Hắn đã học được nhiều thủ đoạn của bậc đế vương, vả lại vốn dĩ thông minh, nhiều thứ không cần chỉ dạy cũng
hiểu thấu đáo, muốn trở thành đế vương thì phải có lòng dạ sắt đá. Giờ đây, Tiêu Trường Khanh có được lòng dạ
lạnh lùng sắt đá của bậc đế vương, nhưng lại không có đức tính coi trọng đại cục, thương dân như con mà một vị
vua cần có.


Không phải là Hữu Ninh để không dạy cho hắn, cũng không phải là hắn không lĩnh hội được, nhưng đó không
phải những gì hắn mong muốn.


Tiêu Trường Khanh chẳng còn thiết tha gì với ngai vàng, hắn chỉ muốn Hữu Ninh để sống không yên.


“Điện hạ không ngăn cản hắn sao?” Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Hoa Ung.


Chuyện đã đến nước này, nàng không thể nhúng tay vào. Nàng không có chứng cứ cho thấy việc này là do Tín
vương gây ra, mà dù có đi nữa thì vạch trần vụ việc cũng không thể xoa dịu được lòng căm phẫn của dân chúng.


“Giờ chỉ có thể đợi bệ hạ viết chiều xưng tội mà thôi.” Tiêu Hoa Ung nhìn về phía Kinh thành nơi xa, “Từ vụ nổ bên
ngoài hoàng lăng làm quấy nhiễu tổ tông hoàng thất cho đến đại án trộm mộ, bệ hạ phải viết chiều xưng tội mới có
thể khiến tình thể tạm lắng.” Nói đến đây, Tiêu Hoa Ung cười gian: “Hành động lần này của lão Ngũ thật ra lợi
nhiều hơn hại”


“Lợi nhiều hơn hại ư?” Thẩm Hi Hòa không hiểu.


Tiêu Hoa Ung nói nhỏ: “Nếu hoàng lăng không bị nổ, dù bệ hạ có viết chiều xưng tội thì chưa chắc bách tính đã bỏ
qua. Nhưng một khi hoàng lăng bị nổ, điều này cho thấy lũ trộm mộ và triều đình không phải cùng một giuộc,
hoàng gia cũng là người bị hại, chỉ cần chiếu xưng tội viết sao cho thống thiết chút, cảm động chút là được. Dù gì bệ
hạ cũng đã đăng cơ hai mươi năm, quốc thái dân an, được dân chúng xem như minh quân. Vả lại, bách tính đã qua
thời khắc bi thương nhất, giờ chỉ cần tìm vài khổ chủ là người có danh vọng đứng ra nói đỡ cho bệ hạ, cơn phong
ba này sẽ lắng xuống thôi”


Nghe xong, Thẩm Hi Hòa ngẫm lại và thấy đúng thể thật. Nếu hoàng lăng không bị nổ, chỉ e dân chúng sẽ cho rằng
quan lại trong triều dung túng cho thủ phạm,

chèn ép bách tính, lại được hoàng thất bao che.


Nhờ vụ nổ ở hoàng lăng mà hoàng thất và bách tính thành ra có chung kẻ thù, chỉ cần bắt được kẻ chủ mưu là
chuyện này có thể kết thúc, khúc mắc trong lòng bách tính được cởi bỏ.


“Chỉ có bệ hạ là như đứng đống lửa như ngồi đồng than” Tiêu Hoa Ung cười khẽ. Lần này, Hữu Ninh để dẫu
không cam lòng viết chiếu xưng tội cũng phải làm.


Thẩm Hi Hòa nhìn các nạn nhân đang đau lòng khóc lóc đằng xa, nói nhỏ: “Bệ hạ sẽ không dễ gì viết chiếu ngay
đầu”


Tiêu Hoa Ung cười, ánh mắt tràn đầy tán thưởng: “U U đã nhìn ra điểm mấu chốt rồi đấy!


Thẩm Hi Hòa nói: “Cũng nhờ điện hạ nhắc nhở cả”


Tiêu Trường Khanh chĩa mũi dùi về phía Hữu Ninh để, có lẽ hắn đã sai khiến thủ hạ truyền tin hoàng lăng bị nổ đi
khắp trời Nam đất Bắc trong vòng một đêm, nhưng hắn tuyệt đối không cho người kích động bách tính. Tuy rằng
việc tổ tiên bị quấy nhiễu có thể khiến người ta hoảng sợ lại bị ai khó lòng dân nổi, nhưng cũng không đến mức
phải tự sát.


Rõ ràng việc này còn có kẻ khác nhúng tay vào, người này chắc chắn là kẻ chủ mưu trong vụ án trộm mộ. Đằng nào
Hữu Ninh đế cũng không tránh được việc viết chiều xưng tội, vậy sao không bắt kẻ cầm đầu để trút giận chứ?


“Chỉ mong sẽ không quá nhiều người chết” Thẩm Hi Hòa khẽ than.


“UU à, trên đời này, người thực sự ngu ngốc hoặc thông minh tuyệt đỉnh đều không nhiều, đa số chỉ là người bình
thường, mà người bình thường sẽ không dễ dàng bị kích động đến mức hi sinh mạng sống của bản thân” Giọng
Tiêu Hoa Ung có phần lạnh lùng, “Chẳng hạn như bà lão ban nãy mà nàng thấy, gia sản của bà ta đã bị con trai tiêu
pha sạch sẽ, năm nay bà ta đã ở độ tuổi bảy mươi xưa nay hiếm, chẳng còn
sống được mấy năm, nhưng bà ta còn ba đứa cháu trai.


Bà ta đâm đầu vào cột chết ở nha môn như vậy đương nhiên một phần cũng mong đòi lại lẽ công bằng cho trượng
phu quá cố, nhưng bà ta cũng biết cái chết của mình đáng giá, bằng không sẽ không quyết tâm chịu chết”


Tiêu Hoa Ung nói vậy không phải là phỏng đoán không căn cứ, hắn đã sai người tra xét rồi mới dám kết luận. Bà
lão này bệnh tật đầy mình, sớm đã không chịu nổi cảnh tuổi già sức yếu, nhưng lại không yên tâm để con dâu một
mình nuôi nấng ba đứa trẻ nên mới gắng gượng chịu đựng. Bây giờ, trưởng tốn của bà ta đã trưởng thành, có thể
chèo chống gia đình, bà ta muốn cháu mình có tiền đồ xán lạn. Bà ta chết tại nhà môn thể này vừa giải thoát cho bản
thân, vừa đem lại lợi ích cho các cháu, thể nào triều đình cũng phải bồi thường ít nhiều để an ủi.


Con người ta là vậy đấy, có lẽ bà ta không phải người thông minh, nhưng bà ta sẵn sàng hi sinh hết thảy vì tương lai con cháu, không cần biết có phải mình bị người ta lợi dụng hay không, chỉ cần đạt được nguyện vọng là được.


“Điện hạ muốn nói hầu hết những người lấy cái chết của mình để đòi lẽ công bằng thật ra là có mục đích khác.” “Ừ.” Có lẽ chỉ có một hai phần mười thật sự là người cực đoan, tính tình cương liệt. Phần lớn mợi người gặp phải chuyện này chỉ muốn tận mắt chứng kiến việc này được giải quyết thế nào, bản thân phải đối mặt với tổ tiên bị quấy nhiễu ra sao. “Dù vậy, ta vẫn mong việc này sớm kết thúc.” Thẩm Hi hòa nói: “Điện hạ, mai ta sẽ lên đường đến phủ Hà Nam, đó mới là nguồn cơn sự việc.” Tiệm cầm đồ Phụng Hợp mà bọn trộm khai ra cũng nằm ở phủ Hà Nam.


“Ta phải hồi Kinh thôi.” Tiêu Hoa Ung nói.


Hắn muốn đi cùng Thẩm Hi Hòa đến Hà Nam lắm chứ, nhưng thứ nhất là hoa quỳnh không để được lâu, thứ hai là vụ hoàng lăng khả nghiêm trọng, giờ hắn lại ở trong cung, rất dễ bị lộ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện