Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn hắn một lát rồi nói thật: “Có”
Có một người tốt với mình đến thế, dẫu có là người lạ đi nữa, chỉ cần không phải kẻ3 thù thì ai mà không xúc động.
Câu trả lời ngắn gọn của nàng khiến Tiêu Hoa Ung cảm thấy thật thỏa mãn.
Giữa muôn vàn ngọn đèn sáng 1rực trong đêm, hai người nhìn nhau chăm chú, trong mắt hẳn là tình ý dạt dào, sắc
mặt nàng bình thản. “Trụ đèn đỏ, trụ đèn đỏ!” Đúng lúc này, chợt c9ó tiếng hô hoán vang lên.
Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung cùng nhìn về hướng đó, thấy một loạt trụ đèn cao bị đổ sập, đám đông hoảng loạn
chen l3ấn nhau để né tránh, vài người còn bị đẩy ngã, tiếng thét thảm thiết xuyên thấu trời cao. Những chiếc đèn
lồng vương vãi làm lửa cháy lan ra, rọi sá8ng những gương mặt kinh hoàng.
Thẩm Hi Hòa tinh mắt phát hiện được có người đang cố tình gây hỗn loạn bằng cách xô đẩy người khác, khiến
người ta bị thương, thậm chí còn huơ giá treo đèn đâm vào người khác. Nàng vội chỉ vào gã ta và nói: “Điện hạ,
nhìn người kia kìa!”
Tiêu Hoa Ung nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy kẻ đó đang hối hả chạy ra xa đám đông hỗn loạn: “UU đừng rời khỏi
đây nhé!
“Điện hạ phải cẩn thận đấy” Tiêu Hoa Ung quay người chực đi, Thẩm Hi Hòa níu lấy tay áo hắn dặn dò với vẻ lo
lắng.
Tiêu Hoa Ung vui vẻ mỉm cười với nàng, ánh mắt tràn đầy hớn hở, hắn khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Thẩm
Hi Hòa không lo về năng lực của Tiêu Hoa Ung, chỉ sợ có người gài bẫy hắn. Tiêu Hoa Ung bày vẽ nhiều việc thế
này hẳn không ít người biết hắn có mặt ở Đông lâu, nơi xảy ra sự cố lại cách đây không xa, Thẩm Hi Hòa không thể
không nghĩ ngợi.
Nàng khẽ gật đầu ra hiệu cho Mạc Viễn, để hắn dẫn người theo sau.
Tình hình bên ngoài khá rối ren, Thẩm Hi Hòa không đi khỏi đây ngay mà nhìn xuống những con phố đan xen,
những ngõ nhỏ quanh co bên dưới. Hỏa hoạn bắt đầu lan xa dần nên những nơi này cũng rơi vào hỗn loạn. Thẩm
Hi Hòa tinh mắt thấy được Bộ Sơ Lâm đang đứng xa xa, giữa đám đông hoảng loạn tìm đủ mọi cách bỏ chạy ra xa,
có vài người lại chen lấn ngược dòng người để đi về phía Bộ Sơ Lâm, tên nào tên nấy
buông thõng hai tay, vì khoảng cách xa nên Thẩm Hi Hòa không nhìn rõ bọn chúng có cầm vũ khí hay không,
những tư thể xem chừng rất giống.
“Mặc Ngọc, hỗ trợ Bộ thế tử” Thẩm Hi Hòa chỉ về phía Bộ Sơ Lâm.
Mặc Ngọc lập tức chạy tới chỗ Bộ Sơ Lâm, Kim Ngô vệ đang ập đến để duy trì trật từ nên Mặc Ngọc không thể
dùng khinh công để vượt nóc băng tường được, nếu bị hiểu lầm là kẻ xấu thì có thể bị bọn họ bắn tên chết tươi,
nàng ta đành phải xuống lầu, chen chúc giữa đám đông để đến chỗ Bộ Sơ Lâm.
Hôm nay Bộ Sơ Lâm không được vui, Nguyên tiêu náo nhiệt là thế nhưng đám bạn ăn chơi của nàng ta đều theo
chân nữ lang hết cả, nàng ta muốn đi chơi với Thẩm Hi Hòa thì Thẩm Hi Hòa lại có hẹn với Thái tử điện hạ, nàng ta
không dám theo cùng.
Trong không khí tưng bừng của ngày hội, nàng ta lại cô đơn lẻ bóng, chỉ biết dạo phố trong buồn chán. Khi nghe có
tiếng la hét chói tai, nàng ta còn mừng thầm vì không chỉ có mình mình gặp xui, nào ngờ vụ hỗn loạn nhanh chóng
lan đến chỗ nàng ta, đám đông chen nhau chạy trốn, cả con phố toàn người là người, bọn họ xô đẩy nhau, giẫm đạp
lên nhau, các sạp hàng hai bên đường cũng đổ sụp.
Thân là Kim Ngô vệ, nàng ta vội rút lệnh bài ra, ra sức trấn an đám đông nhưng không thể xoa dịu nỗi hoảng sợ
của mọi người. Đúng lúc này, nàng ta có cảm giác lành lạnh sau lưng, vội quay người lại theo phản xạ thì thấy một
con dao găm đâm về phía mình. Bộ Sơ Lâm khó nhọc né tránh, sau đó tóm lấy cánh tay đối phương.
Gã ta là người luyện võ, sức lực rất mạnh, chỉ xoay cổ tay một cái, con dao găm đã chĩa