Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 320


trước sau

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Bộ Sơ Lâm cứng đờ người, trong đầu trống rỗng, ánh mắt hoảng sợ. Lúc nghe Thẩm Hi Hòa nói Thôi Tấn Bách
thích mình dù chưa biết mình 3là con gái, nàng ta đã thấy khó tưởng tượng nổi.
Bộ Sơ Lâm hoàn toàn tin lời Thẩm Hi Hòa nói, cứ nghĩ đến việc Thôi Tấn Bách 1là một lang quân phong độ ngời
ngời mà lại bị mình giày vò đến mức này, thật là tội lỗi. Vả lại nàng ta không thể nói thật với Thôi T9ấn Bách rằng
mình là con gái được, chưa biết được kiếp này mình có đợi được đến ngày trở lại làm con gái hay không, sao có thể
dễ dàn3g hứa hẹn, khiến cho một lang quân tốt như Thôi Tấn Bách phải phí hoài cả một đời để chờ đợi một người
tình hư ảo?
Thế nên Bộ8 Sơ Lâm mới chiều ý Thôi Tấn Bách, rời xa hắn, không trêu chọc hằn, để hai người họ quay về thuở ban
đầu, tựa như chưa từng gặp gỡ.
Nhưng mà ông trời trêu ngươi, Tết Nguyên tiêu hôm ấy, hắn là người đầu tiên chạy tới giúp nàng ta. Lúc đó đám
đông hỗn loạn, dù Thẩm Hi Hòa sớm phát hiện và phải Mặc Ngọc đến, Mặc Ngọc cũng không tài nào chen vào
được, chứng tỏ Thối Tấn Bách có mặt ở đó không phải là tình cờ.
Có lẽ hắn đã đi theo nàng ta từ sớm nên mới kịp thời ứng cửu.
Chỉ riêng chuyện này đã đủ khiến cho Bộ Sơ Lâm không dám suy nghĩ sâu xa, không ngờ Thối Tấn Bách lại… lại
bày tỏ tâm ý với một người mà hắn cho là đàn ông!
“Huynh điên rồi đúng không!” Bộ Sơ Lâm không màng vết thương, ra sức vận kinh vùng ra khỏi Thôi Tấn Bách.
Ngực đau nhói, Bộ Sơ Lâm tải mặt, nhíu mày ôm ngực. “Vết thương của ngươi.” Thôi Tấn Bách hoảng hốt bước tới.
Bộ Sơ Lâm vội vàng lùi lại, xua tay: “Huynh đừng đến đây.”
Thôi Tấn Bách luống cuống đứng yên tại chỗ, sắc mặt đầy vẻ lo lắng và áy náy, muốn lại gần Bộ Sơ Lâm mà không
dám.
Một lát sau, cơn đau mới dịu đi, Bộ Sơ Lâm nói: “Huynh có nghĩ đến miệng lưỡi người đời không hả? Đây không
phải trò đùa thật thật giả giả của chúng ta lúc trước nữa đâu. Trước kia ta đeo bám huynh, người ngoài đã quen với
hành vi ăn chơi phóng túng của ta nên hãy còn nửa tin nửa ngờ, xem đó là chuyện tầm phào để hóng hớt mà thôi.
Nếu hai ta làm thật… Đường làm quan của huynh coi như xong!”
“Ta không quan tâm.” Thối Tấn Bách bước tới một bước, nhìn Bộ Sơ Lâm bằng ánh mắt đầy trìu mến, “Ta biết bây
giờ người vẫn còn phải gánh vác Thục Nam trên vai nhưng không sao, ta có thể đợi người, đợi đến khi mọi chuyện
kết thúc. Khi ấy chúng ta có thể ẩn cư chốn núi rừng hoang vắng, chỉ có hai ta, không có cuộc sống thế tục xô bồ
nhốn nháo, không có những lời đàm tiếu của người đời. Nếu người thấy sống trong núi buồn tẻ vô vị, chúng ta
cũng có thể cùng nhau du ngoạn khắp trăm núi nghìn sông, không có nơi dừng chân cố định, sẽ không có ai kỳ thị
ngươi cả.”


Bộ Sơ Lâm hoảng sợ, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả khi bị đau, người này… có lẽ mấy ngày nay hắn toàn nghĩ về
chuyện này, đã suy tính đầu ra đấy. Bộ Sơ Lâm siết chặt nắm đấm, để móng tay bấu vào trong thịt,
ép bản thân phải tỉnh táo: “Thôi gia nhà huynh lắm con nhiều cháu, Bộ gia lại chỉ có một đứa độc định là ta, ta
không thể làm thế được… Huynh tỉnh táo lại đi, lúc trước lợi dụng huynh là ta sai, cho ta xin lỗi…”
“Ta không cần người nhận lỗi.” Thối Tấn Bách nhìn Bộ Sơ Lâm, sắc mặt chợt lạnh đi, “Ngươi nói người chằn ám khí
thay ta chỉ vì không muốn mắc nợ, rõ là nói dối. Người đừng quên ta là Đại Lý tự thiếu khanh, từng gặp qua vô số
phạm nhân, ta biết hành vi lúc nguy cấp có ý nghĩa gì. Ngươi cũng có tình cảm với ta, ta không ép người phải đón
nhận ta ngay bây giờ, nhưng ta biết tình cảm của mình không phải là đơn phương, cả đời này người đừng mơ thoát
được ta.”
Nói rồi, Thôi Tấn Bách đặt hộp cơm lên bàn, không còn bá đạo như lúc trước mà dịu dàng dặn dò: “Mau ăn nhân
lúc còn nóng, ta còn công vụ phải làm, lát nữa lại đến thăm ngươi.”
Thôi Tấn Bách mở hộp

cơm ra, bắt đầu bày biện các món bên trong một cách tự nhiên.
Dáng vẻ chủ nhà của hắn làm Bộ Sơ Lâm tức điên, nếu không phải đang bị thương chắc đã đạp hắn một cước:
“Huynh nên nhớ đây là phủ đệ của ta, đường đường thế gia công tử như huynh mà lễ giáo vứt đầu rồi hả?”
“Lễ giáo là để người ngoài xem.” Bày biện xong, Thối Tấn Bách nhìn Bộ Sơ Lâm bằng ánh mắt cưng chiều, “Ngươi
đã nói với Ngân Sơn ta là chủ mẫu trong phủ, chính miệng người nói muốn cưới ta.”2
Cái gì mà chủ mẫu với chả cưới xin, Bộ Sơ Lâm nghe mà hoảng hồn hoảng vía, còn lùi lại mấy bước: “Huynh…
huynh bị ma nhập hả?”
Người này quả bất bình thường, quá quái gở, đàn ông mà chịu xuất giá, chịu bị xem như nữ lang à?
“Ta không bị ma nhập, chỉ bị người hút mất hồn.” Nụ cười của Thôi Tấn Bách càng dịu dàng hơn. “Huynh mau cút
đi, cút ngay bây giờ” Bộ Sơ Lâm ôm lấy cây cột trên hành lang trong hoảng sợ, nhìn chằm chằm Thôi Tấn Bách với
vẻ đề phòng.
Thôi Tần Bách sản lại gần Bộ Sơ Lâm, nụ cười dịu dàng vẫn giữ nguyên trên môi: “Chẳng phải hôm ấy ngươi cũng
từng nói với ta những lời vừa rồi hay sao? Ngươi nói vậy làm ta bị cậu mất hồn, mỗi khi nghĩ đến người là thấy vui
vẻ, đã vậy ta cũng nhiều lời với người hơn chút, để ngươi sớm ngày tương tự ta, được không?”
Bộ Sơ Lâm muốn lòi cả mắt, Thôi Tấn Bách lại thích dáng vẻ con nai vàng ngơ ngác của nàng ta. Thôi Tấn Bách giơ
tay xoa đầu Bộ Sơ Lâm, dịu dàng dặn dò lần nữa: “Nhớ ăn uống đàng hoàng nhé.”
Nói rồi, Thôi Tần Bách còn mỉm cười với Bộ Sơ Lâm, sau đó hớn hở rời đi.
Thôi Tấn Bách đã đi được một lúc lâu, Bộ Sơ Lâm vẫn giữ nguyên tư thế cũ, ngơ ngác tựa vào cột.
“UU, muội phải cứu ta.” Bộ Sơ Lâm toan nắm lấy cổ tay Thẩm Hi Hòa, Tiết Cẩn Kiều liền chém một củ.
Nàng ta không hiểu vì sao cái gã ăn chơi trác táng Bộ Sơ Lâm này lại chẳng biết điều gì cả, lúc nào cũng động tay
động chân với Thẩm Hi Hòa, không biết tị hiềm nam nữ gì.


Thẩm Hi Hòa xưa nay vẫn mặc cho Bộ Sơ Lâm nắm tay nắm chân, Tiết Cẩn Kiều lại hiểu lầm đó là do Thẩm Hi Hòa
sức yếu, phản ứng không nhanh nhẹn nên mới bị Bộ Sơ Lâm đụng chạm, còn người hầu của Thẩm Hi Hòa thì lại
ngại Bộ Sơ Lâm là thể tử. Tóm lại, Tiết Cẩn Kiêu nghĩ thế đấy.
“Tiểu ma đầu, hôm nay ta không muốn ra tay với ngươi, đừng có trêu chọc ta.” Bộ Sơ Lâm bực mình, trước kia
nàng ta hay đùa với Tiết Cần Kiều, thỉnh thoảng còn đánh nhau, Thẩm Hi Hòa chưa từng ngăn cản, cảnh tượng này
quả thật rất thường gặp.
“Không cho ngươi tùy tiện chạm vào a tỷ.” Tiết Cẩn Kiều che trước mặt Thẩm Hi Hòa.
Thấy Bộ Sơ Lâm mặt mày rầu rĩ, Thẩm Hi Hòa bèn vỗ vai Tiết Cần Kiều để nàng ta tránh ra, sau đó mới hỏi Bộ Sơ
Lâm: “Ngươi có chuyện gì mà hớt ha hớt hải thế?”


“Ta.” Bộ Sơ Lâm đang định nói, nhưng thấy Tiết Cần Kiều còn đứng đó thì im bặt.
Thẩm Hi Hòa đành quay sang nói với Tiết Cần Kiều: “Kiều Kiều, hôm nào ta làm xong sẽ mời muội qua phủ chọn.”
Dù bị Thầm Hi Hòa mời về, Tiết Cần Kiều cũng không bực. Ai cũng có bí mật riêng, chẳng hạn nhưr bệnh tình của nàng ta vậy, Thầm
Hi Hòa không nói cho ai khác biết chuyện này, có lě Bộ Sơ Lậm cũng có bí mật nào đó không thể tiết lộ.
Tiết Cẩn Điều khẽ gật đầu rồi hung tợn trừng mắt nhìn Bộ Sơ Lâm: “Ngươi biết điều một chút, không thì ta sẽ thả Điểm Điểm cắn
người cho mà xem!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện