Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Bao năm nay, chưa từng có ai có thể bước vào Đông cung mà không cần thông báo, dù có là Hoàng thượng và Thái
hậu đi nữa. Đương nh3iên, cũng nhận sẽ không ngăn cản bọn họ, nhưng bọn họ còn chưa đi đến cửa chính thì đã có
người bẩm báo cho Tiêu Hoa Ung rồi.
Thẩm Hi Hòa là ngoại lệ, bởi lẽ Tiêu Hoa Ung không hề đề phòng nàng.
Thẩm Hi Hòa đi vào trong, hỏi thăm Tiêu Hoa U9ng đang ở đâu rồi đi thẳng đến đó. Vừa đến nơi đã nghe Tiêu
Hoa Ung nói: “Giết.”
Giọng điệu hắn rất bình thản, khi không3 có mặt nàng, từ hành động, cử chỉ cho đến lời ăn tiếng nói của hắn đều
đậm vẻ uy nghiêm, có thể khống chế sinh tử của người khá8c trong lòng bàn tay.
Hắn đã không đề phòng nàng thì nàng cũng không né tránh. Thẩm Hi Hòa liếc mắt ra hiệu cho Trân Châu để nàng
ta đợi bên ngoài, sau đó khép vạt áo choàng, ung dung bước vào trong phòng.
Thấy nàng, gương mặt điềm tĩnh của Tiêu Hoa Ung không cánh mà bay, hắn đứng phắt dậy, rảo bước đi đến bên
nàng: “U U, ta đợi nàng mãi, mau đến đây nào, chúng ta cùng dùng bữa sáng”
“Chiêu Ninh đã dùng bữa sáng rồi” Thẩm Hi Hòa làm lễ với Tiêu Hoa Ung theo đúng phép tắc.
Rõ ràng bọn họ còn cách nhau một khoảng, vậy mà nàng mới nhún gối, hắn đã nắm tay nàng, kéo nàng đứng dậy,
sau đó nắm chặt không buông.
Thẩm Hi Hòa vùng vẫy: “Điện hạ, mau buông tay ra”
“Ta không buông đấy” Tiêu Hoa Ung ngoan cố, “Đây là phạt UU VÌ quá khách khí, sau này nàng mà còn làm lễ khi
gặp ta thì ta sẽ nắm chặt tay nàng không buông như thế này cho xem.”
“Điện hạ có biết lễ là gì không?” Thẩm Hi Hòa tức giận hỏi.
Tiêu Hoa Ung mỉm cười đáp lại: “Lễ là kính trọng, cũng là kỷ cương”
“Điện hạ đã biết thì nên giữ gìn lễ nghĩa chứ. Điện hạ là Thái tử, cử chỉ và lời ăn tiếng nói của điện hạ phải làm
gương cho muôn dân” Thẩm Hi Hòa nghiêm giọng, “Bởi vậy, điện hạ phải tôn trọng và tuân thủ lễ nghĩa mới phải”
“Khi gặp Tây Bắc vương và thế tử, UU cũng lễ nghĩa chu đáo như vậy à?” Tiêu Hoa Ung hỏi.
Thẩm Hi Hòa nói: “Giữa phụ tử và huynh muội cũng phải giữ vững lễ nghĩa”
“Vậy thì nhàm chán biết mấy?” Tiêu Hoa Ung nắm tay Thẩm Hi Hòa đi đến bên bàn ăn “Đúng như lời U U vừa
nói, thân là Thái tử, mọi hành vi của ta đều phải chuẩn mực để làm gương cho người khác. Thế nên trước mặt bá
quan hay bách tính, ta luôn tuân theo lễ nghĩa phép tắc, không được sai sót dù chỉ mảy may. Nhưng làm vậy rất
mệt mỏi, ta cũng muốn có người cho phép ta được tùy ý làm gì thì làm, không cần kiêng dè gì khác. Trách nhiệm
của thế tử là giúp trượng phu phân ưu.
Ta biết U U luôn tuân theo lễ nghĩa phép tắc hết sức nghiêm ngặt, thói quen ấy đã khắc ghi vào xương cốt, thành ra
nàng thấy chẳng có gì là phiền phức. Muốn U U chịu thay đổi vì ta không phải là việc có thể làm được trong một
sớm một chiều, thế nên ta mới để UU từ từ làm quen”
Thẩm Hi Hòa nhìn hắn với vẻ không thể tin được, hắn dám nói hắn sẽ không thay đổi, ngược lại còn muốn nàng
thay đổi vì hắn.
“U U, ta mong rằng sau này chúng ta sẽ có một gia đình” Không đợi Thẩm Hi Hòa lên tiếng, Tiêu Hoa Ung đã kéo
nàng ngồi xuống, sau đó ngồi bên cạnh nàng, “Gia đình là gì nào? Gia đình là nơi đặt nặng tình thương yêu hơn là
lý lẽ, người một nhà bao dung lẫn nhau, nơi con người ta được là chính mình.
Dù giàu hay nghèo, người một nhà cũng sẽ gắn bó bên nhau, sớm sớm chiều chiều không rời không bỏ.
Về với gia đình, ta có thể quên đi những khó khăn vất vả, những muộn phiền âu lo, ta sẽ không cần phải mang trên
mình một lớp mặt nạ giả tạo.
Gia đình là chốn về của chúng ta, nơi nào có nàng, nơi ấy ta thấy mình được yên lòng”
Giọng hắn quá đỗi dịu dàng, tràn đầy trìu mến, Thẩm Hi Hòa nghe mà không khỏi liên tưởng, lòng chợt nảy sinh
sự chờ mong đối với khung cảnh ấm áp kia.
“Ta biết UU đã ăn sáng ở Vĩnh Yên điện rồi, thôi thì ăn thêm vài miếng cùng ta cho vui” Tiêu Hoa Ung đưa cho
Thẩm Hi Hòa đôi đũa.
Không biết có phải những lời vừa rồi của Tiêu Hoa Ung khiến Thẩm Hi Hòa xúc động hay không, nhìn dáng ngồi