Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tiêu Trường Khanh nhìn theo hướng Tiêu Hoa Ung đã đi xa, thấp giọng nói: “Huynh đã chủ quan.”
Mấy ngày trước, hắn không nên đi gặp Cố Thanh Xu3 vì tò mò liệu Thẩm Hi Hòa và Cố Thanh Chi có từng qua lại.
Hắn vốn đang bị Tiêu Hoa Ung theo dõi sát sao, có động tĩnh gì cũng sẽ bị Tiêu Hoa Ung ho1ài nghi và điều tra
tường tận.
“Huynh định xử lý Cố gia nữ lang thế nào?” Tiêu Trường Doanh quan tâm chuyện này hơn.
“Đệ yên tâm, huy9nh có cách xóa bỏ hậu hoạn vĩnh viễn” Tiêu Trường Khanh nói chắc nịch.
Tiêu Trường Doanh ngờ vực, Tiêu Trường Khanh có thể suy nghĩ thông suố3t, quyết tâm giết Cố Thanh Xu thật ư?
Thực tế cho thấy Tiêu Trường Doanh đã quá ngây thơ. Cố Thanh Xu vừa được người của Tiêu Hoa Ung bí mật
8đưa đến Tín vương phủ, tảng sáng hôm sau Tiêu Trường Khanh đã dẫn Cố Thanh Xu vào cung, quỳ gối tự thú
trước mặt Hữu Ninh đế: “Nhi thần cả gan đánh tráo tử tù, tội không thể tha, xin phụ hoàng cứ trừng phạt thật
nghiêm.”
Hữu Ninh đế ngước mắt nhìn hai người, sau đó cúi đầu phê duyệt tấu chương suốt một canh giờ.
“Một năm rồi mới nhớ phải tự thú với trẫm hả?” Hữu Ninh đế nhấp ngụm trà, giọng điệu bình thản.
Tiêu Trường Khanh cúi đầu không đáp. Hữu Ninh đế và hắn đều là người thông minh. Hữu Ninh đế hỏi vậy thực
ra là muốn hỏi hẳn bị ai bắt thóp, đến nỗi không che giấu được nữa nên mới đến tự thủ.
Hôm qua Tiêu Hoa Ung cùng Thẩm Hi Hòa xuất cung, hành trình cơ bản của hắn thế nào Hữu Ninh đế nắm rõ
trong lòng bàn tay, có điều người ngồi xe ngựa từ quận chúa phủ quay về Đông cung lại không phải Tiêu Hoa Ung
mà chỉ là người đóng thế. Chỉ có huynh đệ Tiêu Trường Khanh và trưởng sử Tín vương phủ mới biết Tiêu Hoa Ung
đến Tín vương phủ.
Tiêu Hoa Ung không sợ Tiêu Trường Khanh tiết lộ vì đã có cách ứng phó, cho dù Tiêu Trường Khanh có nói gì thì
hắn cũng có thể phản pháo rằng Tiêu Trường Khanh vu khống mình, khi ấy tội trạng của Tiêu Trường Khanh sẽ
nặng hơn một bậc vì dám lừa dối Hoàng thượng.
Tất nhiên, Tiêu Trường Khanh biết Tiêu Hoa Ung dám ngang nhiên đến Tín vương phủ ắt cũng không sợ bị mình
vạch trần, đành nói: “Khi gia tộc Cố thị bị xử trảm, nhi thần vì quá đau lòng trước cái chết của thế tử kết tóc nên
mới sinh lòng oán hận”
Bởi ấp ủ oán hận trong lòng nên hắn không muốn để Hữu Ninh đế biết đến sự tồn tại của Cố Thanh Xu, nay hắn đã
suy nghĩ thông suốt nên mới đưa nàng ta đến đây và thú nhận tất cả, chứ không phải là bị người ta vạch trần bèn
lấy lùi làm tiến.
Từ khi Cố Thanh Chi qua đời, Tiêu Trường Khanh vô cùng căm hận Hữu Ninh đế, điều này thì ông ta biết. Hôm
nay, xem như Tiêu Trường Khanh đã cúi đầu chịu thua. Hữu Ninh đế nhìn sang Cố Thanh Xu đang quỳ bên cạnh.
Nàng ta mới vừa mười sáu, mặt mày chỉ trang điểm nhẹ, trông cũng duyên dáng yêu kiều.
Hữu Ninh đế nghĩ đến Cố Thanh Chi, hai người là tỷ muội nhưng mặt mày chỉ giống nhau một hai phần, tổng thể
lại khác biệt một trời một vực. “Trẫm… cũng có phần hổ thẹn với Cố gia. Con đã liều mạng cứu nàng ta, vậy trẫm
ban nàng ta cho con làm trắc phi” Cố Thanh Xu chỉ là thứ nữ, không đủ tư cách làm kế phi của một thân vương.
Vậy là Hữu Ninh đế không định truy cứu tội đánh tráo tử tù của hắn. Thật ra, Tiêu Trường Khanh đã lường trước
điều này, Hữu Ninh đế muốn để hắn sống hàng kiềm chế lão Bát hoặc có thể là cả Thái tử. Nếu Cố gia chưa được
giải oan, Tiêu Trường Khanh tuyệt đối không dám làm liều, nhưng nay vụ án oan sai của Cố gia đã được sửa, Hữu
Ninh đế tiện đà tha cho Cố Thanh Xu xem như trấn an.
Cố Thanh Xu mừng rỡ, không ngờ mình có thể quang minh chính đại ở bên tỷ phu.
“Phụ hoàng, A Xu là thế muội của nhi thần, nhi thần để tăng thê tử chưa đầy năm, không muốn tục huyền hay nạp
thiếp gì cả” Tiêu Trường Khanh cung kính dập đầu.
Sắc mặt Cố Thanh Xu vụt tái nhợt, mắt ngân ngấn nước. Nàng ta vội cúi đầu để che giấu vẻ khổ sở của bản thân.
Hữu Ninh đế nhìn Tiêu Trường Khanh hồi lâu với vẻ dò xét, không nổi giận cũng chẳng cưỡng ép: “Thôi được,
trẫm chiều theo ý con đấy.”
Tóm lại, Tiêu Trường Khanh dẫn Cố gia nữ lang yết kiến Hữu Ninh đế, nhưng Hữu Ninh đế chẳng những không
truy cứu mà còn trao trả một phần