Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Dù gì cũng đã tuyên bố hùng hồn giữa điện Minh Chính, sau khi bãi triều, Thôi Tấn Bách liên về nhà thu thập đồ
đạc rồi khăn gói đến Bộ phủ.
3“Thôi Tấn Bách, huynh làm gì thế hả?” Bộ Sơ Lâm vốn đang trực nhưng nghe Kim Sơn bẩm báo cũng phải tất tả
quay về.
Vừa về đến phủ đệ thì th1ấy Thôi Tấn Bách đang sai bảo người hầu của mình khuân đồ vào trong, Bộ Sơ Lâm giận
tải cả mặt.
“Vì người mà ta lỡ mất chức Đại Lý tự khanh9 đấy.” Thôi Tấn Bách hờ hững đáp, “Ta đã nói với bệ hạ ngày giữ
Minh Chính điện rằng muốn ở nhờ tại Bộ phủ, giờ mà không đến thì chẳng hóa ra khi q3uân à?”
Bộ Sơ Lâm: “…”
Vậy cũng tính là khi quân ư? Cuối cùng, Bộ Sơ Lâm chỉ biết trơ mắt nhìn Thôi Tấn Bách khuân hết đồ đạc vào8
trong, may mà hắn còn biết điều, không dọn thẳng vào phòng nàng ta, bằng không Bộ Sơ Lâm ắt vác đao tống hết
đồ đạc của hẳn ra ngoài.
Bộ phủ ồn ào như vậy đương nhiên khiến không ít người ghé mắt. Nhiều người tò mò vì sao Thôi Thiếu khanh lại
dọn đến Bộ phủ, sau khi nghe ngóng mới biết chuyện nhà hắn, ai nấy cảm thán kể mẫu của Thôi Thiểu khanh thật
chẳng tốt lành gì. Bọn họ nhìn Thôi Tấn Bách bằng ánh mắt cảm thông, cũng nhờ vậy mà bớt quan tâm đến những
tin đồn tình ái của hắn và Bộ Sơ Lâm.
Sau khi hay tin, Thẩm Hi Hòa không thể không khen Thôi Tấn Bách giỏi mưu tính. Đã được đến Bộ phủ theo ý
nguyện, tiện bề gần quan được ban lộc, lại âm thầm bôi nhọ kể mẫu và ấu đệ.
“UU thật vô tâm.” Thấy Thẩm Hi Hòa cười, Bộ Sơ Lâm càng bực bội, “Nay ta đã thảm đến nước này mà muội còn tí
tởn thể.”
Thẩm Hi Hòa nhìn Bộ Sơ Lâm đầy thương hại, thật tình nàng rất muốn nói toạc cho Bộ Sơ Lâm biết Thôi Tấn Bách
cưỡi chung một con ngựa với nàng ta lúc vào thành là cố tình. Thái tử không muốn hắn trèo lên chức Đại Lý tự
khanh quá sớm, ngặt nỗi hắn công lao đầy mình, phẩm hạnh tốt đẹp, không có khuyết điểm gì để người khác công
kích, ngoại trừ yếu tố tuổi tác ra thì chẳng còn ai thích hợp làm Đại Lý tự khanh hơn hẳn nữa.
Để người ta có cớ phê bình, Thôi Tấn Bách buộc phải vắt óc nghĩ cách. Đương nhiên, hắn rất thích biện pháp này,
vừa được thân mật với người trong lòng, lại khéo léo né tránh chức Đại Lý tự khanh, chưa kể còn có lý do công khai
chuyển vào Bộ phủ.
Quả là chủ nào tớ nấy, Thôi Tấn Bách cũng mưu mô chẳng kém Tiêu Hoa Ung.
“A Lâm à, thật ra Thái tử không muốn Thôi Thiếu khanh thăng tiến quá nhanh đầu.” Thẩm Hi Hòa cổ nhẫn nhịn,
cuối cùng cũng tiết lộ cho Bộ Sơ Lâm với một nụ cười ranh mãnh.
Nghe vậy, mất một lúc Bộ Sơ Lâm mới hiểu ra. Nàng ta giận dữ đứng phắt dậy: “Hay cho cái gã Thôi Tấn Bách này,
đã lợi dụng ta lại còn vừa ăn cướp vừa la làng, dám bảo vì ta mà hắn bị lỡ mất cơ hội thăng quan tiến chức!”
Bộ Sơ Lâm thở phì phì, nhanh chóng sải bước ra khỏi quận chúa phủ, quay về Bộ phủ tìm Thôi Tấn Bách tính sổ.
Bộ Sơ Lâm đi rồi, Thẩm Hi Hòa bèn đem bánh bách hoa mình tự làm vào cung.
Nhìn Tiêu Hoa Ung thưởng thức bánh mình làm, Thẩm Hi Hòa chợt nghĩ đến một chuyện: “Sao điện hạ không nói
cho Thôi Thiếu khanh biết Bộ thế tử là nữ?” “Hắn chỉ là thuộc hạ của ta, hắn khờ khạo không nhận ra được thì việc
gì ta phải nói?” Tiêu Hoa Ung cười gian, “UU không thấy là… nhìn hắn quay mòng mòng thế kia rất buồn cười à?”
Thiên Viên nhìn trời, cầu cho ngày sau mình đừng thích phải một người đóng giả đàn ông mà lại không nhận ra
người ta là nữ, bằng không chính hắn cũng sẽ thành trò cười mua vui cho điện hạ.
A Di Đà Phật, thương thay cho Thôi Thiếu khanh.
“Ta cũng thấy thế…” Đây là lần đầu Thẩm Hi Hòa hùa theo Tiêu Hoa Ung, nàng nói, “Trước khi tiến cung, ta đã cho
A Lâm biết điện hạ không muốn Thôi Thiếu khanh thăng chức.”
Tiêu Hoa Ung nghe vậy bèn phá lên cười, “Ha ha ha…”
Lần đầu hắn thấy nàng lộ vẻ tinh quái trước mặt mình, thì ra nàng cũng biết trêu cợt người khác, điều này khiến
Tiêu Hoa Ung còn