Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Sau một hồi thả diều, Tiêu Hoa Ung dẫn Thẩm Hi Hòa đi săn. Tháng Ba là mùa Xuân, con mồi không quá phong
phú nhưng vạn vật đang bừng bừng sức 3sống, thường xuyên bắt gặp lũ thỏ rừng lang thang khắp nơi. Trước khi
đến, Tiêu Hoa Ung đã sai Luật Lệnh dẫn người rà soát nơi này, đảm bảo k1hông có thủ dữ.
“Đầu tiên, phải nhằm chuẩn con mồi rồi mới giương cung. Cánh tay kéo cung và hai mắt phải nằm trên cùng một
độ cao..”9 Tiêu Hoa Ung ngồi trên lưng ngựa, cầm tay Thẩm Hi Hòa dạy nàng bắn cung. Đây là lần đầu Thẩm Hi
Hòa bắn cung, Tiêu Hoa Ung chuẩn bị cho nàng3 một cây cung nhẹ nhàng, phù hợp với nữ giới.
ai Thẩm Hi Hòa chợt giận giật, có thứ gì xé gió lao vút đi trước mắt nàng, là mũi tên c8ủa Tiêu Hoa Ung.
Thiên Viên lập tức chạy đến bên bụi cỏ nhặt tên, đồng thời ôm về một con thỏ xám bị bắn trúng bắp chân.
Kỹ thuật bắn cung của hắn thật chuẩn, Thẩm Hi Hòa nhìn hắn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nàng còn chưa biết ở đó
có con mồi, Tiêu Hoa Ung đã bắn trúng rồi.
Được người trong lòng nhìn mình như vậy, Tiêu Hoa Ung có cảm giác vừa rồi mình mới bắn trúng một con hổ chứ
không chỉ là một con thỏ bình thường.
“Điện hạ, nên xử lý con thỏ này thế nào ạ?” Thiên Viên hỏi.
Một bên là con thỏ đang giãy giụa, một bên là ánh mắt tán dương của Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung cảm thấy một
con thỏ nhép thật chẳng xứng được Thẩm Hi Hòa khen ngợi như thế, nụ cười của hắn mờ đi: “Giao cho Tử Ngọc cô
nương, tùy Tử Ngọc cô nương xử lý.”
Thấy cảm xúc của chủ tử thay đổi thất thường, Thiên Viên chẳng hiểu ra sao, đành cúi đầu xách con thỏ đi tìm Tử
Ngọc.
Thiên Viên nào biết Thái tử điện hạ đang phổng mũi vì được quận chúa tán thưởng, lòng lâng lâng như thể vừa săn
được một con hổ, ấy thế mà hắn lại không có ánh mắt, khờ khạo xách con thỏ chạy đến, phá vỡ mộng đẹp của Thái
tử điện hạ.
Thế rồi Tiêu Hoa Ung nhận ra Thẩm Hi Hòa nhìn hắn như vậy không phải vì hắn bắn cung xuất sắc, mà là vì nàng
không giỏi về phương diện này.
Thoạt đầu Thẩm Hi Hòa không để ý, nhưng rồi cũng cảm nhận được thái độ khác thường của Tiêu Hoa Ung, bèn
hỏi: “Điện hạ sao vậy?” Lúc này Tiêu Hoa Ung mới nhận ra thái độ của mình thay đổi quá rõ rệt, sợ Thẩm Hi Hòa
hiểu lầm, vội vàng mỉm cười: “Thiên Viên chỉ là thuộc hạ, ta cười với hắn làm gì chứ. Ta chỉ cười với nàng thôi.”
Thẩm Hi Hòa hít sâu một hơi mặc kệ hắn thúc vào bụng ngựa để xua ngựa tiến vào trong rừng Nàng cũng muốn
thể nghiệm niềm vui đi săn, nhưng nàng chưa luyện tập bao giờ, cánh tay không có lực, cũng
thiếu chính xác, thoạt đầu không làm thể nào bắn tên đi xa được.
Khó khăn lắm mới biết cách dùng lực, biết phải bắn như thế nào, nhưng vẫn bắn không trúng. Lòng hiếu thắng của
Thẩm Hi Hòa nổi dậy, nàng muốn bắn trúng con mồi. Tiêu Hoa Ung theo sau nàng, thỉnh thoảng thấy con mồi, hắn
sẽ bắn tên xua con mồi chạy về phía nàng.
Ngặt nỗi Thẩm Hi Hòa thật sự không có khiếu bắn cung, hoặc cũng có thể là chưa quen tay, rong ruổi hơn một
canh giờ mà nàng vẫn tay không, còn Tiêu Hoa Ung lại thu hoạch được vài con mồi trong quá trình hỗ trợ nàng.
Thẩm Hi Hòa vẫn hào hứng như cũ, có điều bụng nàng bắt đầu réo vang: “Chúng ta quay về ăn trưa đã rồi lại đi
tiếp.”
Hiếm khi thấy nàng có hứng như thế, dù không săn được con mồi mà vẫn bừng bừng khí thế, không hề nhụt chí,
đương nhiên Tiêu Hoa Ung muốn chiều theo: “Được. Ở Đông cũng có sân luyện võ, sau này hai ta thành hôn rồi, ta
sẽ dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung.”
“Được.” Thẩm Hi Hòa gật đầu đồng ý. Hai người giục ngựa quay về, khi đi ngang qua một hồ nước nhỏ, thấy một
con hươu sao đang cúi