Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tiêu Bắc Thần.” Không có Tiêu Hoa Ung đỡ đằng sau, Thẩm Hi Hòa ngã xuống lưng ngựa, may mà bên dưới là bụi
có nên nàng cũng không bị thương. Lúc3 nàng ngã xuống cũng là lúc Tiêu Hoa Ung và con hổ cùng ngã nhào ra
đất.
Thẩm Hi Hòa vội bắt lấy tất cả những gì trong tầm tay để không1 bị lăn ra xa, sau đó gắng gượng đứng dậy, thấy
con hổ đang nằm đè lên người Tiêu Hoa Ung, cả hai đều không nhúc nhích, làm Thẩm Hi Hòa hoảng s9ợ tái mặt.
Nàng vẫn nghe được tiếng hít thở nặng nề của con hổ, vậy thì…
Thẩm Hi Hòa hoang mang lo sợ, muốn tìm một món vũ kh3í nào đó thì sực nhớ ra hôm nay nàng có đeo cây trâm
gắn kiểm mà Tiêu Hoa Ung tặng. Nàng lập tức rút ra khỏi tóc, trong lúc vội vàng, nàng khôn8g phát hiện cây trâm
chỉ còn cái vỏ rồng chứ thanh kiếm đã biến mất từ khi nào.
Thẩm Hi Hòa cầm cây trâm gô chạy tới, đâm vào lưng con hổ.
“Khụ khụ khụ…” Nàng nghe được tiếng Tiêu Hoa Ung rên lên vì đau, thân mình con hổ vẫn còn ấm, nó hơi giật
nảy khi bị nàng đâm, nhưng dường như chẳng còn sức chống cự nữa. Thấy cây trâm không thể đâm sâu vào thân
hổ, Thẩm Hi Hòa mới sửng sốt nhìn lại cây trâm gỗ trên tay.
“UU à… nàng mà không kéo ta ra ngoài thì dù ta không bị hổ xé xác cũng sẽ bị hổ đè mà chết đấy.” Giọng Tiêu Hoa
Ung vang lên từ bên dưới thân hổ.
Thẩm Hi Hòa chợt nhận ra, vì muốn liều mạng cùng con hổ nên nàng đã bổ nhào lên mình nó…
Thẩm Hi Hòa vội đứng dậy, hợp lực cùng Tiêu Hoa Ung đẩy con hổ ra. Cả người Tiêu Hoa Ung bê bết máu, trên cổ
con hổ có hai phiến lá bạch quả đen nhánh găm vào, lưỡi kiếm cắm sâu vào cổ nó.
Mắt nó mở trừng trừng, máu tươi không ngừng trào ra từ vết thương trên cổ, tuy bụng còn phập phồng nhưng đã
không thể động đậy.
“Tiêu Bắc Thần, chàng không sao đấy chứ?” Thẩm Hi Hòa đỡ Tiêu Hoa Ung dậy.
Thấy Thẩm Hi Hòa hốt hoảng nhìn mình bằng ánh mắt tràn đầy lo lắng, lại nhìn vết thương trên đùi nàng, Tiêu
Hoa Ung vươn tay ôm nàng vào lòng, bất chấp lúc này cả người hắn đang bê bết máu.
Có tiếng vó ngựa vang lên, rồi tiếng tên xé gió vun vút, bọn Thiên Viên dưới chân núi đã đuổi đến nơi. Trân Châu
và Tùy A Hỉ lập tức chạy tới, dù thấy Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi Hòa đang ôm nhau, Trân Châu vẫn phải nói:
“Quận chúa, để nô tỳ xem vết thương trên người quận chúa đi.”
Tiêu Hoa Ung buông Thẩm Hi Hòa ra, đi theo Tùy A Hỉ xử lý vết thương, còn Thẩm Hi Hòa thì giao cho Trân
Châu.
Thấy bọn Thiên Viên đuổi tới, con hổ còn lại vội rút lui.
Thẩm Hi Hòa chỉ bị vài vết cào trên đùi, nào thảm bằng Tiêu Hoa Ung. Hắn bị hai con hổ tấn công, rồi lại trèo lên
cây, tay bị thương sâu tận xương, trên người còn nhiều vết trầy trụa va quệt khác.
Sau khi sơ cứu xong, cả bọn cấp tốc quay về thành, trước tiên dùng chân tại quận chúa phủ, Tiêu Hoa Ung cũng
vào trong phủ chỉnh trang y phục.
Đợi Thẩm Hi Hòa rửa mặt thay áo xong xuôi, Tiêu Hoa Ung mới đến gặp nàng, giọng điệu tràn đầy áy náy và tự
trách: “Tại ta không an bài thỏa đáng nên mới làm nàng gặp nạn. Nếu không có nàng, chỉ e hôm nay ta cũng khó
lòng mà thoát thân được.
May mà Thẩm Hi Hòa ngửi được mùi hương trước khi đến địa điểm mai phục, đồng thời biết được đó là hương gì,
bằng không một khi bọn họ đặt chân vào nơi chôn hương dụ thú, chỉ e sẽ rơi vào đầm rồng hang hổ chứ không chỉ
đơn giản là ba con mãnh hổ mà thôi.
“Chàng nói vậy là sao chứ?” Thẩm Hi Hòa quan sát hắn, thấy hắn đã ăn vận chỉnh tề, vết thương được che khuất,
vả lại dáng vẻ hắn rất bình tĩnh, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì không ai biết được hắn đang bị thương.
Hơn nữa, hắn vốn uống thuốc quanh năm, trên người lúc nào cũng nồng mùi thuốc, thành thử mùi thuốc trị
thương nhàn nhạt hoàn toàn bị lấn át đi.
“Ta từng nói rồi, ta đã chọn chàng thì có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu
Huống chi tình huống như hôm nay vốn khó đề phòng, bọn họ thông minh