Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Nhìn khắp thiên hạ, có lẽ không còn ai căm hận Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung bằng Mục Nỗ Cáp, lại còn hận một
lúc cả hai người nữa 3chứ.
“Một mình hắn ta mà có bản lĩnh làm được chuyện này ư?” Tuy Thẩm Hi Hòa không xem thường Mục Nỗ Cáp,
nhưng nàng cho1 rằng một mình hắn ta không đủ khả năng làm được đến mức này.
“Tất nhiên là có kẻ cấu kết với hắn, giúp hắn sắp đặt mọi 9thứ đâu vào đấy tại Kinh đô.” Tiêu Hoa Ung nghiêm
nghị, “Muốn biết kẻ đó là ai thì chỉ cần bắt được Mục Nỗ Cáp rồi cạy miệng hắn3 ta thôi.”
“Ta cứ ngỡ hẳn sẽ ẩn nấp một thời gian để bày mưu tính kế.” Thẩm Hi Hòa cho rằng Mục Nỗ Cáp đã rơi vào tình
c8ảnh hiện tại thì nên nhẫn nhục náu mình để rồi tự thân tự lực cho triều đình một đòn trí mạng mới phải.
Có vậy, hắn ta mới có thể tìm lại vị trí ở Đột Quyết, nàng hoàn toàn không ngờ Mục Nỗ Cáp lại nhanh chóng quay
về Kinh chỉ để trả thù nàng và Tiêu Hoa Ung.
“Hắn ta cũng muốn ẩn nấp lắm chứ, có điều ta không cho hắn cơ hội đó.” Tiêu Hoa Ung khẽ nhếch môi.
Từ khi nhận được bức chân dung của Mục Nỗ Cáp do Thẩm Hi Hòa vẽ, Tiêu Hoa Ung đã điều động một nửa lực
lượng của mình để tìm kiếm Mục Nỗ Cáp, ngặt nỗi kẻ giúp Mục Nỗ Cáp vượt ngục đã an bài rất khéo, mỗi lần phát
hiện được manh mối gì, Mục Nổ Cáp đều kịp thời trốn thoát, mỗi lần mai phục đều có người ngăn cản.
Sau khi thoát khỏi Kinh đô, Mục Nỗ Cáp không dám nghỉ ngơi, biết cứ thế này thì mình ắt phải chết trong tay
những kẻ truy sát, hẳn bèn nghĩ kế để một người làm mồi dẫn dụ thuộc hạ của Tiêu Hoa Ung đi nơi khác, còn mình
thì lẻn vào đội ngũ của sứ giả dâng cống phẩm để ngang nhiên vào thành, suýt nữa mưu hại Thẩm Hi Hòa và Tiêu
Hoa Ung thành công.
“Người cứu hắn có mục đích gì nhỉ…” Thẩm Hi Hòa chợt ngẩng đầu, nói với vẻ lo âu, “Có khi là lợi dụng hắn ta để
thăm dò thực lực của điện hạ đấy.”
Mục Nỗ Cáp hết chạy đi lại chạy về như thế, không biết kẻ đầu sỏ đã biết được bao nhiêu về lực lượng của Tiêu
Hoa Ung rồi.
“Nàng đừng lo.” Tiêu Hoa Ung nắm chặt tay Thẩm Hi Hòa, “Một người không thể kham nổi việc này, khi phải
người truy sát Mục Nỗ Cáp ta đã biết có rất nhiều người nhúng tay vào, muốn thông qua Mục Nỗ Cáp để thăm dò
ta.”
Vì có quá nhiều phe cánh nên cục diện khá hỗn loạn, không biết đâu là lực lượng của hắn, đâu là những kẻ muốn
đổ dầu vào lửa, đầu là những kẻ muốn thăm dò hắn.
Khi nhận ra điều này, Tiêu Hoa Ung lập tức điều chỉnh chiến lược. Mấy ngày kể tiếp, mỗi lần phát hiện được Mục
Nỗ Cáp, người của hắn sẽ tìm cách dẫn dụ các phe cánh khác bại lộ rồi thăm dò xem bọn họ thuộc phe nào.
“Mục Nỗ Cáp đang ở đâu?” Thẩm Hi Hòa nheo mắt.
“Cứ giao cho ta đi.” Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng mỉm cười, quay sang nhìn hộp thức ăn đặt trên án kỷ, “UU đến để
đưa bánh ú cho ta à?”
“Bánh ú khó tiêu, mỗi ngày chỉ được ăn một cái thôi.” Thẩm Hi Hòa dặn dò.
Tiêu Hoa Ung rất thích ăn thức ăn nàng làm, lần nào cũng ra sức ăn lấy ăn để. Bánh ú làm từ gạo nếp, ăn nhiều
không tốt.
Tiêu Hoa Ung cảm thấy ấm lòng, nhưng khi mở nắp hộp ra, hắn nhìn chằm chằm hồi lâu như đang tìm thứ gì rồi
nói bằng giọng u xìu: “Không còn gì khác nữa à?”
Thẩm Hi Hòa hoang mang: “Còn gì cơ?”
Tiêu Hoa Ung nghẹn họng, toàn mở miệng đòi hỏi nhưng chẳng biết sao lại không nói nên lời dù trước đây từng
nhiều lần mặt dạn mày dày bắt nàng tặng đồ cho mình. Hắn bỗng thấy bực bội, không phải là bực nàng không hiểu
chuyện tình cảm, tính năng vốn thế, mà là bực bản thân ngày càng được voi đòi tiên, thấy nàng ôn hòa với mình
hơn trước thì cầm lòng chẳng đặng, được nước lấn tới. Chẳng hạn như lần này, hắn mong nàng sẽ nhớ đến mình thì
đúng là thế thật, nàng đến tặng bánh ú cho hắn, nhưng bánh ú cũng chẳng khác những thứ nàng từng tặng hắn mỗi
dịp lễ tết là bao, chẳng qua là quà biếu có qua có lại ngày lễ mà thôi.
Thẩm Hi Hòa có thể nhận thấy Tiêu Hoa Ung đang giận dỗi nhưng lại không dám cáu kỉnh, sắc