Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Thẩm Hi Hòa không trốn tránh hắn, cũng không nói không tin hắn mà chỉ mỉm cười gật đầu rồi nói: “Mục Nỗ Cáp
để ta hay điện hạ đưa về?” Ti3êu Hoa Ung vuốt ve sợi dây ngũ sắc trên tay: “Để ta đi”
Vẫn chưa biết liệu Mục Nỗ Cáp có còn đồng lõa nào nữa hay không, nếu để 1hắn ta ở chỗ Thẩm Hi Hòa thì Tiêu
Hoa Ung không yên tâm cho lắm.
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa cũng không dị nghị gì, vừa rồi nàng đã nó9i cần phải tin tưởng nhau, nàng đồng ý giao
Mục Nỗ Cáp cho Tiêu Hoa Ung tức là tin tưởng ở hắn.
Hai người về đến quận chúa phủ r3ồi mới chia tay, Thẩm Hi Hòa không hỏi Tiêu Hoa Ung định đưa Mục Nỗ Cáp
đi đầu.
Xe ngựa của Tiêu Hoa Ung chạy vào hoàng cung rồi8 ngừng trước cửa Đông cung. Thiên Viên định đỡ Tiêu Hoa
Ung xuống xe cho đúng với hình tượng một Thái tử ốm yếu, Tiêu Hoa Ung bèn chia tay ra theo thói quen, nhưng
nhác thấy sợi dây đeo ngũ sắc trên tay, hắn lập tức đổi sang tay kia, làm Thiên Viên đành vòng qua bên kia để đỡ
hắn.
Người hầu vác một chiếc rương to xuống xe, nghe nói đây là quà tặng quận chúa tặng điện hạ nhân dịp Tết Đoan
ngọ, không ai biết là thứ gì. Thật ra, bên trong rương chính là Mục Nỗ Cáp.
Bên dưới Đông cung có một hầm ngầm, mười mấy năm nay Tiêu Hoa Ung không hề hay biết về sự tồn tại của căn
hầm này, mãi đến khi lấy được bản đồ mật đạo từ chỗ Vi phò mã mới biết, vừa lúc tổng Mục Nỗ Cáp xuống đó.
Tiêu Hoa Ung bảo Luật Lệnh dùng nghiêm hình tra tấn Mục Nỗ Cáp, nhưng hắn ta cực kỳ kín miệng, không khai
một chữ. Nghe Luật Lệnh bẩm báo như vậy, Tiêu Hoa Ung bèn hỏi: “Địa Phương đã bắt được ba con hổ chưa?”
Luật Lệnh đáp: “Hôm qua đã bắt đủ ba con rồi ạ” “Trông chừng cho cẩn thận, đừng để hắn chết” Tiêu Hoa Ung
không muốn Mục Nỗ Cáp được chết nhẹ nhàng.
“Điện hạ, có cần.”
“Không cần.” Tiêu Hoa Ung ngắt lời Luật Lệnh.
Mục Nỗ Cáp tuy xuất thân cao quý nhưng để có võ nghệ cao cường như vậy, hắn là đã trải qua nhiều gian khổ.
Hắn ta vốn tính cương nghị, sau khi gặp phải biến cố và bị truy sát mà vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo thế này thì
không cần nói cũng biết là người ngoan cố, có tiếp tục tra hỏi cũng sẽ chẳng khai thác được gì.
Hôm sau, Tiêu Hoa Ung vừa xử lý chính vụ xong xuôi, đang định xuất cung đi gặp Thẩm Hi Hòa thì bị Hữu Ninh
đế ngăn cản: “Mục Nỗ Cáp đang lẩn trốn, người này muốn hại con, sắp tới Thất Lang đừng nên xuất cung”
“Phụ hoàng, nhi thần lo… Chiêu Ninh quận chúa… bị nhi thần liên lụy” Tiêu Hoa Ung khăng khăng, “Nhi thần
không xuất cung thì không yên tâm được, vả lại hôm qua Tam ca bị trúng độc cũng là do nhi thần làm vạ lây, nhi
thần muốn đến vương trach thăm Tam ca. Biết đầu nhi thần xuất cũng còn có thể dụ Mục Nổ Cáp ra mặt, được vậy
thì qúa tốt.”
“Chắc chắn Mục Nỗ Cáp vẫn còn đồng lõa” Hữu Ninh đế không tin một mình Mục Nỗ Cáp đủ sức ra tay với thức
ăn trong bếp vào hôm Đoan Ngọ. Phòng bếp tạm có thị vệ canh gác nghiêm ngặt, ngoài một tiểu nội thị bị đánh
ngất trong nhà xí thì không còn manh mối nào khác,
Đó là một dụng ý khác của Tiêu Hoa Ung, để Hữu Ninh đế biết Mục Nỗ Cáp có đồng lõa, khỏi phải nghi ngờ vụ bỏ
thuốc độc ở phòng bếp là do hắn làm.
Tiêu Hoa Ung vờ như không biết: “Có lẽ kẻ đó đã giúp Mục Nỗ Cáp tẩu thoát khỏi Kinh Triệu phủ.”
Hữu Ninh đế nhìn Tiêu Hoa Ung: “Nghe nói mấy ngày trước con và Chiêu Ninh bị hổ dữ tấn công?”
“Sao phụ hoàng biết?” Tiêu Hoa Ung ngạc nhiên, thật ra là hắn cố tình để lộ cho Hữu Ninh đế biết được đúng lúc
này.
“Chuyện nghiêm trọng như vậy mà con dám giấu trẫm? Sớm biết có kẻ muốn hại con, trẫm há có thể lơ là cảnh
giác?” Hữu Ninh đế khiển trách.
Tiêu Hoa Ung họ khẽ mấy tiếng rồi mới cung kính khom lưng đáp lời: “Nhi thần cứ tưởng đó chỉ là sự cố ngoài ý
muốn.”
“Sự cố ngoài ý muốn hả?” Hữu Ninh đế nghiêm mặt, “Hổ là loài thú đi săn một