Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Lối chơi cờ thể hiện tính cách của một người. Khi Tiêu Hoa Ung không tận lực che giấu, lối chơi của hắn cũng giống
tác phong hành động3 của hắn vậy. Hắn không chỉ phỏng đoán chính xác tâm tư đổi phương mà còn bố trí cạm bẫy
liên tiếp nhau, đường đi nước bước của mỗi q1uân cờ trên bàn cờ đều nằm sẵn trong kế hoạch của hắn.
Thẩm Hi Hòa đăm chiêu, quân cờ của nàng đã bị Tiêu Hoa Ung bao vây, lạ9i không thể lùi dù chỉ một bước, vì như
vậy tức là dâng cho Tiêu Hoa Ung một nửa giang sơn. Nàng nhìn chằm chằm vào con đường duy nhấ3t có thể tạm
thời đi tiếp, nhưng đi theo hướng đó thì cuối cùng vẫn chỉ là một con đường chết.
Thẩm Hi Hòa mím môi, không còn8 lựa chọn nào khác. Nàng đặt cờ xuống, Tiêu Hoa Ung lập tức đánh ra quân kế
tiếp, tươi cười nhìn nàng.
Thẩm Hi Hòa tiếp tục đặt quân, Tiêu Hoa Ung bám sát theo sau. Sau năm nước đi, Thẩm Hi Hòa định tiếp tục chạy
trốn, nhưng khi đặt cờ xuống, nàng lại chần chừ không buông tay ra ngay, mặt mày đắm chiều. Mắt nàng chợt sáng
lên, quyết định đặt cờ xuống chỗ khác, từ bỏ lãnh địa bên này.
Tiêu Hoa Ung khẽ chau mày, quét mắt khắp bàn cờ. Hắn mỉm cười ôn hòa, dịu dàng tựa cánh hoa rung rinh trước
gió, tiếp tục đặt cờ xuống vị trí đã quyết định trước đó, vây chết nhóm quân của Thẩm Hi Hòa.
Tiêu Hoa Ung nhẹ nhàng nhặt số quân ăn được lên, bỏ vào hộp cờ của Thẩm Hi Hòa. Đến lượt Thẩm Hi Hòa, nàng
đặt cờ xuống, tình thể bỗng biến thành nhóm quân của Tiêu Hoa Ung bị Thẩm Hi Hòa bao vây. “Đánh cờ cùng U U
đúng là kỳ phùng địch thủ, thú vị cực kỳ.” Tiêu Hoa Ung rất thích chơi cờ với Thẩm Hi Hòa.
Thoạt đầu, hắn còn cố tình nhường nàng một chút, dần dà Thẩm Hi Hòa mạnh lên, chẳng mấy chốc không cần hẳn
nương tay nữa. Tuy rằng tỷ lệ thắng thua giữa hai người vẫn là bảy – ba, nhưng Tiêu Hoa Ung biết sớm muộn gì
cũng sẽ là sản – bổn, cuối cùng khó phân cao thấp.
“Điện hạ, ta muốn nhắc nhở điện hạ, chiêu này gọi là thí xe giữ tướng.” Thẩm Hi Hòa nhã nhặn lên tiếng.
Tiêu Trường Thái tựa như một con rắn độc ẩn nấp giữa sa mạc, cực kỳ khó đối phó, không thể biết nó đang náu
mình nơi đâu. Một khi giẫm phải nó sẽ bị nó cắn ngay, nọc độc trí mạng của nó sẽ nhanh chóng xâm nhập vào cơ
thể.
“Ta không quá hiểu biết Tử điện hạ, nhưng ta nghĩ hắn đã có thể âm thầm trợ giúp Mục Nỗ Cáp đào tẩu khỏi nhà
lao của Kinh Triệu phủ, lại che giấu rất khá, mãi đến nay mới bị điện hạ phát hiện, ắt không phải hạng tầm
thường.” Thẩm Hi Hòa không đưa ra ý kiến gì khác.
Tiêu Hoa Ung gật đầu: “Cảm ơn UU đã nhắc nhở.”
“Ván cờ hôm nay dừng tại đây, hôm nào chúng ta lại chơi tiếp.” Tiêu Hoa Ung nói, sau đó đưa cho Thẩm Hi Hòa
một cuốn sách, “Đây là danh mục sính lễ do Lễ bộ và Nội thị tỉnh cùng soạn thảo, UU có thể xem trước.”
Mặt Thẩm Hi Hòa hơi nóng, không phải vì thẹn thùng mà là vì nàng không mấy coi trọng sính lễ.
Thái tử nạp phi ngang cấp với Hoàng thượng nạp hậu, quy củ là vậy. Không cần xem cũng biết sính lễ của hoàng
gia phong phú cỡ nào, đặc biệt là Hữu Ninh đế không lập hậu, nên hôn lễ này rất có thể là hôn lễ long trọng nhất
trong lúc Hữu Ninh đế tại vị. Thẩm Hi Hòa cảm thấy mình chẳng cần phải xem làm gì.
“Bệ hạ và Lễ bộ đã soạn thảo thì làm gì có sai sót, sau này điện hạ đừng nhúng tay vào mẩy việc vặt kiểu này kẻo
người ta biết thì phiền.”
Muốn có danh mục sính lễ sớm buộc phải vận dụng quan hệ, cũng như lần trước Tiêu Hoa Ung lấy hôn kỳ từ chỗ
Khâm Thiên giảm vậy.
“UU chớ lo, ta lấy bản danh mục này đường đường chính chính chứ không phải lén cầm đi đâu.” Tiêu Hoa Ung
cười.
Chuyện này chẳng việc gì phải che che giấu giấu, Thái tử thích Thái tử phi, coi trọng Thái tử phi, muốn biết rõ từng
chi tiết nhỏ là chuyện thường tình. “Điện hạ..” Mặt Thẩm Hi Hòa nóng bừng.
Nàng cứ tưởng Tiêu Hoa Ung lén cầm danh mục sính lễ đến đây mà không để người khác biết,