Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tiêu Trường Mân tự thấy chuyện này không liên quan gì đến hắn, là do Thái tử muốn ra tay với lão Tử, lão Tử lại
biết hắn3 có ý với Thẩm Anh Nhược nên mới bắt cóc nàng ta để ép hân hỗ trợ, đồng thời kiềm chế Thẩm Hi Hòa và
Thái tử đấy chứ. <1br>
Sắc mặt Thẩm Anh Nhược dịu lại đôi chút, làm lễ cáo từ với Tiêu Trường Mân đúng phép tắc trước khi lui ra.
<9br>Tiêu Trường Mân vô thức tóm lấy cánh tay nàng ta. Thẩm Anh Nhược với né tránh, lùi lại mấy bước.
Thấy Thẩm A3nh Nhược tránh mình như tránh tà, Tiêu Trường Mân khựng lại, giận dữ nói: “Vì ta đã cứu muội, vì
người đầu tiên muội nh8ìn thấy là ta, thể là muội nghi ngờ mình bị nạn là do ta làm liên lụy à? Sao muội không hận
Thái tử ấy, chính hắn mới là người khiến muội bị vạ lây!
Sao nào? Đông cung cao quý hơn Chiêu vương phủ của ta nên muội muốn chung chồng với tỷ tỷ của muối hả?”
Thẩm Anh Nhược siết chặt nắm đấm, suýt nữa đã tát người trước mặt một bạt tai, nhưng lý trí giúp nàng ta kiềm
chế được. Người này là thân vương, địa vị cao quý, nàng ta không có quyền mạo phạm.
Thẩm Anh Nhược giận dữ gằn giọng, mặt đỏ phừng phừng: “Điện hạ, Hoài Dương làm lễ với điện hạ không phải
vì muốn tạ ơn cứu mạng của điện hạ mà chỉ là làm theo phép tắc thôi. Có thật là Hoài Dương bị vạ lây bởi Thái tử
không? Nếu điện hạ đừng oang oang chuyện mình có ý với ta cho mọi người cùng biết thì làm gì còn chuyện hôm
nay?
Tử điện hạ cho rằng có thể lợi dụng ta để ép điện hạ hỗ trợ nên mới bắt cóc ta, chứ nếu ta chỉ là một thử nữ không
được sủng ái của Thẩm gia, liệu bạn có bất ta để uy hiếp Thái tử không?”
Đương nhiên là không rồi, Tiêu Trường Thái bắt cóc nàng ta chủ yếu là để nhờ cậy Tiêu Trường Mân giúp sức.
Bị Thẩm Anh Nhược chất vấn, Tiêu Trường Mân cũng điên tiết, hai mắt đỏ ngầu: “Thẩm Anh Nhược, muội còn
lương tâm không vậy? Vì muội mà ta bị người khác tìm đến tận cửa uy hiếp, vì muội mà ta bại lộ số ám vệ khổ
công đào tạo bấy lâu, còn tổn thất hơn hai mươi người! Vậy mà giờ muội nói muội chịu khổ đều do ta?”
“Lẽ nào không phải?” Thẩm Anh Nhược quyết không yếu thế, “Không riêng gì lần này, lần trước ta bị đẩy xuống
hồ nước lạnh bằng trong cung cũng là vì thể. Chính vì điện hạ có ý với ta nên người ta mới bày mưu tính kế, muốn
ghép hai ta thành đối để ngăn Thái tử cưới a tỷ còn gì?”
Lửa giận dâng trào trong lòng Tiêu Trường Mân, thậm chí hắn còn cảm nhận được vị máu tanh nơi cổ họng.
Lý lẽ kiểu gì thế này? Hóa ra hắn thích Thẩm Anh Nhược, quan tâm đến Thẩm Anh Nhược đều là sai. Rõ ràng
Thẩm Hi Hòa mới là người khiến Thẩm Anh Nhược bị vạ lây, vậy mà Thẩm Anh Nhược lại chẳng hề trách móc
Thẩm Hi Hòa lấy một câu!
“Vì sự an toàn mai sau của Hoài Dương, mong điện hạ từ nay hãy xem Hoài Dương như người lạ. Giả dụ có người
bắt cóc Hoài Dương, kề đạo trên cổ Hoài Dương đi nữa thì điện hạ cũng đừng liếc nhìn Hoài Dương dù chỉ một lần.
Hoài Dương vô phúc, không thể đón nhận mối tình si của điện hạ được đầu” Thẩm Anh Nhược nói dứt khoát, sau
đó quay lưng bỏ đi.
Tiêu Trường Mân giận sôi người, chẳng muốn nhìn Thẩm Anh Nhược thêm lần nào nữa, chỉ sợ vừa nhìn sẽ tức hộc
máu.
Thẩm Anh Nhược vừa ra khỏi cổng chính của Chiêu vương phủ thì thấy Tiêu Trường Doanh đang đứng ngay đó.
Hai người nhìn nhau, Thẩm Anh Nhược vội làm lễ chào hỏi.
“Để tiểu vương đưa Hoài Dương huyện chủ về Thẩm phủ” Tiêu Trường Doanh chủ động mở lời.
Thẩm Anh Nhược cứ tưởng Tiêu Trường Doanh đến đây tìm Tiêu Trường Mân, không ngờ lại nghe hắn nói vậy,
lập tức tỏ vẻ cảnh giác.
“Hoài Dương huyện chủ đừng lo, tiểu vương sẽ không bắt cóc huyện chủ ngay trước phủ Nhị ca giữa ban ngày ban
mặt” Tiêu Trường Doanh đành nói, “Tiểu vương chỉ lo huyện chủ gặp phải bất trắc gì trên đường về, khi ấy quận
chúa lại phải nhọc lòng vì huyện chủ”
Mấy ngày nay, Thẩm Hi Hòa phải toàn bộ thuộc hạ đi tìm Thẩm Anh Nhược, Tiêu Trường Doanh lo ngộ nhỡ có
người lẻn vào quận chúa phủ hại Thẩm Hi Hòa thì nguy, nhưng hắn cũng biết Thẩm Hi Hòa không cần đến sự
quan tâm của mình, thể là đêm đêm lại trèo lên nóc nhà lân cận để canh chừng quận chúa phủ từ xa.
Thì ra Tiêu Trường Doanh thích…
Thẩm Anh Nhược hiểu ra, không từ chối ý tốt của Tiêu Trường Doanh nữa: “Vậy làm phiền Liệt vương điện hạ”
“Phiền phức” Tiêu Trường Doanh nói một câu cộc lốc, sau đó rảo bước đi trước.
Phụ nữ bình thường thật lâm chuyện, làm gì cũng lề mề, không quyết đoán như Thẩm Hi Hòa.
Tiêu Trường Doanh đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, Thẩm Anh Nhược làm như không nghe