Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 461


trước sau

Tiêu Hoa Ung dùng kế thay mận đổi đào, thành công bắt được một nhóm binh sĩ Thần Dũng quân. Tiếp đó đương
nhiên là dùng nghiêm hì1nh tra tấn từng người một. Đảm binh sĩ này tuy đã được huấn luyện nghiêm ngặt nhưng
rốt cuộc chưa từng ra chiến trường nên sức c0hịu đựng có hạn, không kiên cường bằng Tốn vương.
“Điện hạ làm vậy có thể khiến bệ hạ sinh nghi đấy” Thẩm Hi Hòa không d1ám chắc liệu Hữu Ninh đế có ngờ vực
gì không.
Binh sĩ không có lệnh thì không được quyền tự tiến hành động, không dừng l2ại có hai người rút về hành cùng hộ
giá làm gì? Đã vậy lại còn chưa đánh đã khai nữa chứ.
“Ha ha ha..” Tiêu Hoa Ung cười6 phá lên, “Hai người kia ăn mặc giống binh sĩ Thần Dũng quân nhưng thực chất là
người của Gia Thần Thái tử, còn vì sao Gia Thần 9Thái tử lại làm vậy, đương nhiên là vì vạch trần bệ hạ rồi, liên
quan gì đến ta?”
Thẩm Hi Hòa nhìn Tiêu Hoa Ung, hắn tỏ ra hết sức thong dong, mọi chuyện đều nằm trong phạm vi khống chế của
hắn.
Hữu Ninh đế sẽ không cho rằng Tiêu Giác Tung và Tiêu Hoa Ung đã thông đồng với nhau từ trước, vì ông ta
không biết Tiêu Giác Tung đang bệnh nguy kịch, thời gian không còn nhiều. Trong suy nghĩ của ông ta, nếu Tiêu
Giác Tung muốn hợp tác với Tiêu Hoa Ung thì sẽ không xuất hiện đột ngột thế này mà phải có âm mưu gì đó ghê
gớm hơn thì mới bõ công ẩn náu bấy lâu.
Hữu Ninh đế đã không nghi ngờ hai người họ cấu kết với nhau thì đương nhiên cũng không nghĩ Tiêu Hoa Ung cố
tình phải hai gã ám vệ giá mạo cố ý đến hành cung cứu người rồi phơi bày việc ông ta có đội quân bí mật, vì làm
vậy khác nào giấu đầu lòi đuôi, ông ta cứ nghĩ đó là thủ đoạn thọc gậy bánh xe của Tiêu Giác Tung mà thôi.
Tiêu Hoa Ung đã có một cú lừa tuyệt diệu. Hắn dù Tiêu Giác Tung lộ diện hàng gây nhiều sự chú ý của Hữu Ninh
đế, còn mình thì sắm vai người bị hại trước mặt cả đôi bên, nhưng thực chất lại khống chế toàn cục, là người được
lợi nhiều nhất.
“Sau này điện hạ lại có thêm một lớp mặt nạ nữa rồi.” Thẩm Hi Hòa không thể không tán thưởng sự nhìn xa trông
rộng của Tiêu Hoa Ung.
Chỉ có Tiêu Hoa Ung mới biết Tiêu Giác Tung sắp chết chứ Hữu Ninh đế thì không, về sau Tiêu Hoa Ung muốn
làm gì thì có thể lấy Tiêu Giác Tung làm bình phong cho mình.
Trong ván cờ này, Tiêu Hoa Ung không mất một binh một tốt mà đã khiến Hữu Ninh đế tổn thất hơn hai trăm binh
sĩ tinh nhuệ, trong đó có mười một người bị bắt sống mà Hữu Ninh đế không hề hay biết.
Binh sĩ tinh nhuệ của Hữu Ninh đế vốn có thể lấy một địch trăm, còn Tiêu Hoa Ung hiện tại không có quân đội.
Hắn không thể để Hữu Ninh đế có cơ hội củng cố lòng tự tin được. Nếu Thần Dũng quân vừa ra quân đã giành
thắng lợi, Hữu Ninh đế sẽ yên tâm ra tay càn quét Thẩm Nhạc Sơn hoặc Bộ Thác Hải, hoặc dấy binh tấn công ngoại
tộc, dùng chiến công để Thần Dũng quân quang minh chính đại ra mắt bàn dân thiên hạ và được bách tính ủng hộ,
từ đó nghiễm nhiên thay thế Tây Bắc quân hoặc Thục Nam quân.
Nay Tiêu Hoa Ung tiêu diệt một mạch mấy trăm binh sĩ không chừa một ai sống sót, Hữu Ninh đế buộc phải nghi
ngờ năng lực của Thần Dũng quân và không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhờ đó Tiêu Hoa Ung có thể tranh thủ
thêm thời gian để tiếp tục trù tính.
Trên thực tế, để tiêu diệt hơn hai trăm binh sĩ Thần Dũng quân, Tiêu Giác Tung đã phải hi sinh gần như toàn bộ
binh sĩ của mình, mà Tiêu Hoa Ung cũng phải dày công tính kể. Nhưng Hữu Ninh đế lại không biết điều đó, cứ
nghĩ Tiêu Giác Tung có thể rút lui êm đẹp thì hắn phải có lực lượng đông đảo làm mới làm được vậy.
Hữu Ninh đế đầu ngờ Tiêu Giác Tung thoát được là nhờ có Tiêu Hoa Ung làm nội ứng. Làm sao ông ta có thể hoài
nghi Tiêu Hoa Ung cho được, hắn bị Tiêu Giác Tung hạ độc cơ mà, lại còn là kịch độc trí mạng khiến hắn nằm liệt
giường một thời gian dài, thậm chí còn mấy phen nguy hiểm tính mạng, thật thê thảm biết mấy.
Tiêu Giác Tụng dễ dàng trốn thoát sẽ khiến Hữu Ninh đế đặc biệt kiêng dè, sau này Tiêu Hoa Ung có lấy danh
nghĩa Tiêu Giác
Tung gây sóng gió khủng khiếp thế nào thì Hữu Ninh đế cũng sẽ tin và càng kiêng dè Tiêu Giác
Tung hơn, dù khi ấy Tiêu Giác Tung hẳn đã chết từ lâu. Ông ta vĩnh viễn không biết được kẻ chủ mưu đang đứng
sờ sờ trước mặt mình, đội lốt một con cừu non yếu ớt mặc người xâu xé, chẳng còn sống được bao lâu.
“Chỉ có U U hiểu ta” Thấy Thẩm Hi Hòa dễ dàng hiểu được mưu tính của mình, Tiêu Hoa Ung vui phơi phới, cảm
giác hai người thật là tâm đầu ý hợp.
“Điện hạ từng nói may mà ta không phải kẻ địch của điện hạ” Thẩm Hi Hòa than, “Nay ta cũng muốn nói với điện
hạ câu ấy”
Nàng cũng thấy may mà hai người họ không phải kẻ địch của nhau, chứ có một kẻ địch như vậy thì khó mà đề
phòng nổi, lúc nào cũng phải thấp thỏm, ăn không ngon ngủ không yên.
“Ta thẳng thắn với nàng không phải vì muốn nàng sợ ta, mà là mong nàng có thể hiểu ta rõ hơn” Tiêu Hoa Ung nói
nhỏ.
“Ta thán phục mưu trí của điện hạ, bội phục thủ đoạn của điện hạ, khâm phục tài năng của điện hạ” Thẩm Hi Hòa
cười nhạt, vẻ mặt tự tin, “Nhưng ta không sợ điện
ha.”


Nụ cười rạng rỡ của nàng khiến Tiêu Hoa Ung không rời mắt nổi, hắn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt nóng rực:
“Ông trời rủ lòng thương nên mới cho ta được gặp nàng.”
Hắn lúc nào cũng thế, không trêu nàng không chịu được, lời lẽ lại nồng nàn thắm thiết vô cùng. Thẩm Hi Hòa
không muốn tiếp lời, cũng không tiện mắng, nhưng nhìn vẻ đắc ý của hắn lại thấy chướng mắt, bèn trả đũa một
câu: “Còn ta gặp phải điện hạ chắc là do ông trời trừng phạt”
Nụ cười của Tiêu Hoa Ung cứng đờ, hắn giận dỗi nằm xuống giường, quay lưng về phía Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa buồn cười nhưng cố nén không cười ra tiếng, cũng không định dỗ dành hẳn. Nàng biết thừa hắn
muốn nghe mình nói ngọt, lúc nãy nàng đã không so đo chuyện uống thuốc rồi, giờ hắn lại làm nũng tiếp. Thẩm Hi
Hòa sợ Tiêu Hoa Ung được đẳng chân lân đằng đầu, dứt khoát đi đến bên trường kỷ, dời án trà đi rồi cởi áo khoác
nằm xuống. Nàng vẫn mặc nguyên y phục, chỉ đắp thêm một tấm chăn mỏng.
Tiêu Hoa Ung đợi Thẩm Hi Hòa dỗ ngọt nhưng đợi mãi chẳng thấy đâu, chỉ nghe lịch kịch một hồi. Hắn muốn
ngoái đầu nhìn trộm, nhưng phép lịch sự không cho phép hắn làm thế, hơn nữa hắn cũng sợ bị Thẩm Hi Hòa giận.
Dẫu rằng thường ngày ăn nói cợt nhả, thỉnh thoảng còn lẻn vào khuê phòng Thẩm Hi Hòa giữa đêm hôm, Tiêu
Hoa Ung vẫn luôn tuân thủ quy tắc nam nữ đại phòng hết sức nghiêm ngặt, chưa từng có ý định động vào Thẩm
Hi Hòa trước hôn nhân. Hắn kiềm chế nỗi lòng đang ngo ngoe rục rịch của mình, dần dần bình tĩnh lại.
Chẳng mấy chốc, nhịp thở của Thẩm Hi Hòa bắt đầu đều đặn, Tiêu Hoa Ung chầm chậm xoay người lại, thấy Thẩm
Hi Hòa đang nằm trên trường kỷ gần đó. Nàng chỉ chừa một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn chập chờn rọi sáng gương mặt
say ngủ của nàng.
Khóe môi Tiêu Hoa Ung cong cong, ánh mắt ấm áp. Hắn lại nằm xuống, nhưng lần này quay mặt về phía Thẩm Hi
Hòa.


Hắn chợt thấy thu hoạch lớn nhất trong ván cờ lần này không phải là bắt được Thần Dũng quân,cũng không phải là lớp vỏ bọc ngụy
trang Tiêu Giác Tung mà là có thể lấy cớ trúng độc đểởbên Thẩm Hi Hòa sớm sớm chiều chiều.
Đây là một niềm vui ngoài mong đợi.Tính Thẩm Hi Hòa đã làm là phải làm cho trót,hơn nữa mỗi một hành động của nàng đều ảnh
hưởng đến phán đoán của người khác về bệnh tình của Tiêu Hoa Ung.
“Chà,phải nghĩ cách kéo dài thời gian hồi cung mới được.Tiểu Hoa Ung lầm bẩm.


Ởđây Thẩm Hi Hòa mới quan tâm hắn như thế,một khi hồi cung,nàng sẽ có lý do không cần đến thăm hắn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện