Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 464


trước sau

Điện hạ có biết mình đang nói gì không vậy?” Thẩm Hi Hòa hiếm khi khiếp đảm đến mức á khẩu thế này, Tiêu Hoa
Ung lúc nào cũng thích nói 1mấy lời kinh thiên động địa.
Tạo ra một Hoàng thượng giả mạo?
Hắn muốn làm gì cơ chứ, muốn làm phán ?
Hắn định 0giết Hoàng thượng thật rồi để Hoàng thượng giá thể chỗ, thay mận đổi đào sao?
Nếu có thể bắt giữ hoặc giết Hữu Ninh đế, Tiêu Ho1a Ung việc gì phải khống chế kẻ giả mạo nữa, trực tiếp đăng cơ
là được rồi.
Khống chế một tên Hoàng thượng giả mạo không phải d2ễ, ngộ nhỡ có sơ sẩy gì thì sẽ ôm hận nghìn thu.
Bọn họ không thể tiếp cận các tâm phúc của Hữu Ninh đế, Thẩm Hi Hòa tin rằng T6iêu Hoa Ung cũng biết tính
Hữu Ninh đế, nhưng còn thói quen, trải nghiệm, còn uy nghiệm và mưu lược vốn có của một vị để vương há có
th9ể bắt chước trong một sớm một chiều?
Chuyện này khác xa với việc nàng cho người đóng giả Lư Bính.
Thấy Thẩm Hi Hòa nghiêm túc như thế, Tiêu Hoa Ung không khỏi bất đắc dĩ: “U U cá nghĩ rồi, ta chưa từng nghĩ
đến việc khống chế một Hoàng thượng giáo
Khoan nói đến những điều Thẩm Hi Hòa lo lắng, nào ai có thể ngồi vào ngai vàng mà còn cưỡng lại được sức hấp
dẫn của nó, trừ khi kẻ ấy là phường ăn hại, mà một kẻ ăn hại thì làm sao bắt chước Hữu Ninh đế được?
“Vậy sao điện hạ còn muốn tìm người nắn xương thành bệ hạ?” Thẩm Hi Hòa thắc mắc.
“Ta chẳng có kế hoạch gì cả, chỉ muốn tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu của thuật nắn xương, ta nghĩ sau này sẽ có lúc
cần dùng” Tiêu Hoa Ung nói thẳng.
Thẩm Hi Hòa không biết phải nói gì với hắn nữa, chỉ biết ngửa đầu nhìn trời, ánh nến phản chiếu trong mắt nàng,
sáng long lanh mà ấm áp.
Nàng không lườm nguýt gì hắn, dù ra vẻ không muốn ngó ngàng đến hắn nhưng hắn vẫn thấy dáng vẻ này thật
đáng yêu, nhất thời lại cười ngờ nghệch.
Thấy Tiêu Hoa Ung lại ngẩn ngơ, Thẩm Hi Hòa dứt khoát đi sang gian bên. Nàng đã phát hiện được ý đồ của Tiêu
Hoa Ung, vả lại thái y cũng nói bệnh tình của Thái tử điện hạ đang dần tiến triển nên nàng không cần ngủ cùng
một phòng với hắn nữa.
Vài ngày sau, Thẩm Hi Hòa nhận được một tin vui, Thẩm Vân An và Tiết Cẩn Kiều đã chọn được ngày thành hôn,
là tháng Năm sang năm, sau hôn lễ của Thẩm Hi Hòa. Phụ thân nàng sẽ đến đưa dâu, còn Thẩm Vân An ở lại Tây
Bắc chuẩn bị hôn lễ cho mình.
Thẩm Hi Hòa biết đó chỉ là cái cớ để an ủi Thẩm Vân An. Đương nhiên hắn muốn tự mình cõng Thẩm Hi Hòa lên
kiệu hoa, nhưng hắn và Thẩm Nhạc Sơn không thể cùng vào Kinh được. Bạn chuẩn bị hôn lễ là một cái cớ hợp lý để
Thẩm Vân An không phải vào Kinh, vừa tuân theo thời cuộc, vừa có thể lừa mình dối người mà an ủi chính mình.
Mấy ngày nay, dù Thẩm Hi Hòa không thể hiện rõ ràng nhưng Tiêu Hoa Ung có thể thấy nàng không được vui.
Hắn biết nàng thành ra thế này là do một lá thư nhà, bèn nghe ngóng tin tức ở Tây Bắc, chẳng đến mấy ngày đã biết
Tây Bắc không có tin gì xấu, chỉ có tin mừng. Tiêu Hoa Ung ngẫm nghĩ một lát là hiểu tâm trạng của Thẩm Hi Hòa.
“Ta sẽ cùng nàng đến Tây Bắc tham dự hôn lễ của a huynh nàng” Tiêu Hoa Ung nói khẽ.
Thẩm Hi Hòa sửng sốt, cứ ngỡ mình vừa nghe nhầm: “Điện hạ nói gì cơ?”
“Ta nói ta sẽ cùng nàng đến Tây Bắc, tận mắt chứng kiến hôn lễ của a huynh nàng” Tiêu Hoa Ung lặp lại lần nữa.
“Điện hạ, đường xá xa xôi, vả lại không đúng quy củ” Thẩm Hi Hòa chưa bao giờ có những mong đợi xa vời.
Sở dĩ nàng có thể tham dự hôn lễ của biểu huynh là do thân phận con tin của nàng không được công khai, miễn
cưỡng xem như có quyền tự do. Hôn lễ của a huynh diễn ra sau hôn lễ của nàng, khi ấy nàng đã là Thái tử phi, sao
có thể tùy hứng làm cản được?
“Quy củ ư? Xưa nay ta chưa từng tuân theo quy củ do người khác đặt ra bao giờ, bảo ta đặt ra quy củ cho người ta
thì được” Tiêu Hoa Ung nhếch môi, mắt sáng lấp lánh, “Ta muốn nàng được vui vẻ sau khi gả cho ta, ta nguyện dốc
hết sức mình để nàng không phải gặp những chuyện buồn phiền sau khi thành hôn, để đến lúc bạc đầu nhìn lại,
nàng sẽ
thấy gả cho ta là một chuyện may mắn, khi ấy đời này của ta xem như viên mãn”
Dù Thẩm Hi Hòa luôn điềm tĩnh, nhưng nghe nói có thể tham gia hôn lễ của a huynh, tim nàng chợt đập dồn. Nàng
không muốn nói lời dối lòng, nhưng cũng biết để làm được điều đó thì Tiêu Hoa Ung sẽ phải bỏ nhiều công sức.
Nếu nói thẳng không muốn hẳn phải hao tâm tổn trí, chỉ e hắn sẽ giận nàng. Nếu hỏi hắn muốn được đền đáp thể
nào, chắc chắn hắn cũng sẽ không vui. Mong muốn của hắn là được nàng đáp trả tình cảm, chứ không phải đổi
chác lợi ích, nhưng hiện tại nàng không thể cho hắn thứ hắn muốn.
Thẩm Hi Hòa đành ghi nhận tấm lòng của hắn, bèn mỉm cười: “Được.”
Nàng chỉ nói có thể, không nói mấy lời khách sáo như “làm phiền điện hạ” hay “đa tạ điện hạ” cũng không hỏi hắn


muốn gì. Tiêu Hoa Ung cảm thấy như có một cơn gió mát thổi qua trái tim mình, xua tan những muộn phiền chất
chứa, khiến lồng ngực hắn nhẹ nhõm hẳn.
Nhờ đó mà hai người bớt chút lễ nghĩa khách sáo khi ở bên nhau, Thẩm Hi Hòa tự nhiên với hắn hơn, đối đãi với
hắn cũng tận tâm hơn trước.
Thật ra, khi tỉnh lại giữa đêm hôm ấy và thấy Thẩm Hi Hòa nằm bên mép giường, Tiêu Hoa Ung đã biết mình sẵn
lòng thịt nát xương tan vì nàng, người thật lòng lo lắng cho hắn, dịu dàng săn sóc hẳn.
Đầu tháng Tám, Hữu Ninh đế tứ hôn cho Dư Tạng Tử và Chiêu vương. Thẩm Hi Hòa thầy Dư Tang Tử như bị sét
đánh ngang tại trước mắt bao người.
Nàng ta là đích nữ của Bình Diệu hầu phủ, xét về thân phận thì gả cho thân vương làm kế thất cũng không tồi,
nhưng thực tế, nàng ta đang độ tuổi xuân, làm sao cam tâm làm kế mẫu được?
Dư Tang Tử cũng không phải người ác độc, không có ý định giày vò đích tử của Chiêu vương. Chiêu vương đã có
đích tử, sau này dù nàng ta có sinh được nhi tử đi nữa thì nhi tử của nàng ta cũng chẳng thể kế thừa vương tước
được, đứng từ góc độ của nàng ta thì cuộc hôn nhân này thật khó mà chấp nhận nổi.
Ước mong của Dư Tang Tử là một người phu quân biết quan tâm săn sóc, Chiêu vương từng có thể tử, sau này dù
nàng ta có tốt đến mấy thì Chiêu vương và mọi người cũng sẽ so sánh nàng ta với thê tử quá cố. Đã thế, mỗi dịp lễ
tết, nàng ta còn phải làm lễ của thiếp thất với bài vị của người ta nữa.
Nghĩ đến đây, Dư Tang Tử lại thấy khó chịu.
Không ai để ý đến suy nghĩ của Dư Tang Tử. Ngoài công bố hôn sự này ra, Hữu Ninh đế còn định tổ chức lễ cập kê
cho Thẩm Anh Nhược vào tháng Mười. Thẩm Anh Nhược nhỏ hơn Thẩm Hi Hòa đúng mười tháng.
Nhiều người vụng trộm dò xét Thẩm Hi Hòa, nàng cũng không thèm để ý. Điều khiển nàng băn khoăn là chuyện
khác: “Sao Thái hậu đã tổ chức tiệc xuân rồi mà Tín vương, Liệt vương, Cảnh vương vẫn chưa được tứ hôn, ấy là
chưa kể đến hàng tổng thân như Tổn vương nữa chứ?”
Chuyện này thật kỳ quặc, rõ là sấm to mưa nhỏ.
“Ta mới nghe tin Thổ Phồn muốn để công chúa đến hòa thân” Tiêu Hoa Ung giải thích mối nghi hoặc cho Thẩm Hi
Hòa.


Đầu năm nay,Thổ Phồn cầu hôn công chúa,nhưng Thẩm Hi Hòa tính kế Mục Nỗ Cáp,khiến hắn giết chết Dương Lăng công chúa.
Hữu Ninh đế vốn đã không muốn hòa thân,nhân chuyện này bèn trở mặt nhưng không thành công.Thổ Phồn quyết tâm kết nghĩa
thông gia với thiên triều,không thể cưới thì cũng phải gả công chúa cho bằng được.
Tất nhiên,công chúa sẽ gà cho hoàng thất,chí ít cũng phải là tông thất như Tồn vương Tiêu Trường Phong.
“Sắp có một hồi gió tanh mưa máu nữa rồi”Thẩm Hi Hòa khể than.


Ai cưới công chúa Thổ Phồn xem như nói lời từ biệt ngai vàng,trừ khi là Hoàng thượng hoặc Thái tử.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện